Chàng Rể Tỷ Phú

Một lũ vô dụng


trước sau

Lý Thanh Tịnh không ngờ con gái lại nói những lời như vậy với mẹ mình, nói với Dao Châu: "Dao Châu, con nói chuyện thế sao?"

Dao Châu chớp chớp mắt, nhỏ nhẹ nói: "Bà ngoại không thương chúng ta nữa. Mẹ, khi mẹ nhờ bà giúp, bà cũng sẽ không giúp chúng ta."

Đào Ái Hoa không ngờ rằng Dao Châu còn nhỏ như vậy, trong lòng luôn "giữ mối hận" với bà, cười với Dao Châu: " Dao Châu! Trước đây là bà ngoại hồ đồ. Con người cũng có lúc phạm sai lầm mà! Con đừng giận bà ngoại nữa nhé." "

"Vậy sau này bà sẽ đối xử tốt với mẹ con và bố con sao?"

Đào Ái Hoa liếc Triệu Hùng nói: "Đương nhiên! Mẹ con là con gái bà, bố con là con rể bà. Đương nhiên bà sẽ đối xử tốt với bọn họ."

"Vậy thì bà phải đối tốt với họ thì con sẽ nhớ bà!"

Câu nói của Dao Châu khiến mọi người ngay lập tức bật cười.

Đào Tuấn Dương bước đến gần Lý Thanh Tịnh và chào hỏi cô: "Thanh Tịnh, em có khỏe không?"

"Em vẫn khỏe!"

Lý Thanh Tịnh thái độ lạnh nhạt đối với Đào Tuấn Dương.

Cô không thích Đào Tuấn Dương vì Đào Tuấn Dương là người hẹp hòi. Trước đây luôn quấy rối cô.

Lý Thanh Tịnh không nói với Triệu Hùng về những chuyện trước đây. Triệu Hùng chỉ biết rằng vợ anh là Lý Thanh Tịnh không thích gặp Đào Tuấn Dương.

Đào Tuấn Dương liếc nhìn Triệu Hùng, nhưng không chào anh. Trong lòng Đào Tuấn Dương, Triệu Hùng vẫn là con rể không được chấp nhận, anh ta thật sự không hiểu ông nội Lý Hữu Chiến làm sao có thể để cho Lý Thanh Tịnh gả cho một "đồ bỏ đi" như Triệu Hùng?

Đào Tuấn Dương khoa trương nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, anh đã trở thành giám đốc của Bình Dương khu vực phía Nam tại Tập đoàn Kim Trung top 500 tập đoàn danh giá nhất thế giới. Nếu bố anh không bảo anh quay về, anh có thể được thăng chức lên Phó giám đốc khu vực phía Nam."

"Ồ, ý anh là, anh đã từ bỏ công việc quản lí cấp cao của tập đoàn Kim Trung?"

"Ừ! Tuy rằng rất tiếc. Nhưng anh muốn giúp nhà họ Đào lấy lại vinh quang!"

"Em cũng hy vọng anh có khả năng này."

Lý Thanh Tịnh không muốn nói chuyện với Đào Tuấn Dương, đưa tay ôm Triệu Hùng, nói: "Triệu Hùng, chúng ta đến chỗ bà ngoại đi?"

Triệu Hùng gật đầu, đi theo vợ là Lý Thanh Tịnh, và đến chỗ bà cụ Đào.

Đào Tuấn Dương nhìn Triệu Hùng với ánh mắt hằn học.

Em gái Đào Ngọc của anh ta bước đến bên cạnh Đào Tuấn Dương và nói nhỏ: "Anh à, anh có bị Lý Thanh Tịnh mê hoặc không? Người ta đã là người yên bề gia thất rồi. Hơn nữa, anh và cô ấy là anh em họ. Sao anh lại thế? Sao anh lại nhớ nhung về người phụ nữ này? "

Đào Tuấn Dương nói với em gái Đào Ngọc: “Em không cần quan tâm đến việc của anh!” Nói xong, anh đi về phía bà cụ Đào.

Lý Thanh Tịnh không muốn Đào Tuấn Dương sẽ đi theo một lần nữa, và cô ấy cau mày.

Triệu Hùng nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt mình, nói với vợ mình là Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, anh có cần phải cho Đào Tuấn Dương biết tay không?"

"Không cần đâu, dù sao anh ấy cũng là con trai của bác cả. Hôm nay người nhà họ Đào đều ở đây, em không muốn làm mọi người mất vui."

Triệu Hùng không nói gì, miễn là Đào Tuấn Dương không quá đáng. Anh cũng không muốn làm phiền nhà họ Đào! Nếu Đào Tuấn Dương tiếp tục gây chướng mắt, tất nhiên sẽ không tha cho anh ta.

Sau khi Đào Tuấn Dương đến, Lý Thanh Tịnh kéo Triệu Hùng rời đi một lần nữa!

Đào Tuấn Dương thấy Lý Thanh Tịnh đang cố ý tránh mặt mình, vì vậy anh ta ngừng quấy rầy cô.

Bà cụ Đào dường như nhận ra được dấu hiệu và cảnh cáo Đào Tuấn Dương: "Đào Tuấn Dương, bà có thể nói với cháu rằng cháu không nên chọc tức Thanh Tịnh và Triệu Hùng. Nếu không, một khi Triệu Hùng tức giận, cả bà và bố cháu đều không thể bảo vệ cháu đâu. "

"Bà nội, bà không cho rằng Thanh Tịnh gả cho Triệu Hùng phí phạm sao? Bà không phản đối hôn nhân của bọn họ sao?"

"Đó là trước đây. Bây giờ, bà ủng hộ bọn họ tuyệt đối. Cũng đừng ngốc nghếch nữa, nhóc con. Đừng trách bà không nhắc nhở cháu!"

Đào Tuấn Dương thấy không phục.

Anh ta ra ngoài làm việc chỉ để chứng minh rằng anh ta giỏi. Sau khi tốt nghiệp, Đào Tuấn Dương bắt đầu từ bậc thấp nhất là một kỹ thuật viên. Đã được thăng chức lêm giám đốc khu vực của thành phố Bình Dương. Vốn dĩ đã có tương lai tươi sáng, nhưng dù sao anh ta cũng là cháu trưởng của nhà họ Đào, sau này anh ấy sẽ trở về tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Đào. Nhưng không ngờ rằng bố anh ta Đào Yên Nguyên không còn quản lý nhà họ Đào nữa và thay thế ông bằng người chú trẻ tuổi Đào Yên Quân. Vì vậy, khi Đào Tuấn Dương trở lại, anh muốn giúp bố mình Đào Yên Nguyên lấy lại những gì mà họ đáng có.

Sau khi Đào Tuấn Dương rời đi, bà cụ Đào gọi bốn đứa con của bà cụ Đào Yên Nguyên, Đào Ái Hoa, Đào Yên Quyên và Đào Yên Quân đến bên cạnh mình, hỏi họ xem dự án của nhà họ Đào đang diễn ra như thế nào.

Đào Yên Quân vui vẻ giới thiệu với bà cụ Đào: “Dự án ở Hà Nội của Tập đoàn Thiên Vương đang tiến triển thuận lợi."

“Còn tiền thu về thì sao?” Bà cụ Đào hỏi.

Đào Ái Hoa cho biết: "Con đã
thúc giục tập đoàn Thiên Vương nhiều lần. Họ hứa trả trước cho chúng ta ba trăm năm mươi tỷ nhưng đến hôm nay tài khoản mới chỉ có một trăm lẻ năm tỷ. Trừ tiền lương của công nhân và mua nguyên vật liệu, gần như toàn bộ số tiền này sắp hết rồi. "

Bà cụ Đào nghe xong liền nhìn Đào Yên Nguyên và Đào Yên Quyên, và hỏi họ: "Yên Nguyên và Yên Quyên, mẹ không phải bảo hai đứa đến tập đoàn Thiên Vương thu tiền sao?"

Đào Yên Quyên vẻ mặt đau khổ đáp: "Mẹ, nhân sự của tập đoàn Thiên Vương gần đây thay đổi rất nhiều, trước đây phó tổng giám đốc Nghiêm Hồng Đạt đã bị cách chức. Nghe nói trụ sở của tập đoàn Thiên Vương thay người liên tục, ngay cả tổng Giám đốc Robert đều bị giáng chức xuống vị trí Phó Giám đốc rồi. Một người phụ nữ tên Bạch Hồng Liên mới được nhảy lên làm Tổng Giám đốc. "

Bà cụ Đào nghe xong, không khỏi ho dữ dội và nói: "Tôi không quan tâm ai là tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Vương. Tôi chỉ muốn nghe về khoản thu hồi. Tập đoàn Thiên Vương đã giao dự án ở Hà Nội cho nhà họ Đào của chúng ta, họ không trả tiền cho chúng ta, chúng ta phải đòi đến cùng?”

Lúc này, Đào Yên Nguyên nói: "Mẹ ơi! nhà họ Đào của chúng ta bây giờ đạn đã lên nòng. Để tiếp quản dự án của Tập đoàn Thiên Vương, chúng ta đã triển khai thêm ba dự án nữa. Tiền có thể mượn được, chúng ta đều đã mượn rồi, nếu không dự án của chúng ta không thể tiếp tục. Bây giờ tất cả chúng ta đều mắc nợ! "

Bà cụ Đào nghe xong người suy sụp, còn suýt ngã. May mắn thay, Đào Ái Hoa đã ở bên cạnh và đưa tay ra đỡ bà cụ.

Đào Ái Hoa an ủi mẹ và nói: "Mẹ ơi! Mẹ đừng lo lắng nữa. Con nghĩ rằng tiền của tập đoàn Thiên Vương không được chuyển đến kịp thời, chắc do liên quan đến những thay đổi trong quản lý cấp cao của công ty họ. Khi nào ổn định thì hãy để anh cả và em ba đốc thúc. Nếu không, chúng ta sẽ đình công với Tập đoàn Thiên Vương, điều này sẽ không có lợi cho cả hai bên. "

Bà cụ Đào nghỉ ngơi một lúc thì đỡ hơn nhiều. Đối với cậu con trai nhỏ Đào Yên Quân chất vấn: "Yên Quân, mẹ bảo con thường xuyên liên lạc với tập đoàn Thiên Vương. Tập đoàn Thiên Vương đã trải qua một sự thay đổi nhân sự lớn như vậy, sao con không nói với mẹ sớm hơn?"

"Con..." Đào Yên Quân cứng họng một lúc.

Kể từ khi ông tiếp quản quyền lực của nhà họ Đào, suốt ngày cùng mấy người bạn nhậu nhẹt, ngày nào cũng ăn uống vui vẻ, làm sao có thể quan tâm đến những chuyện này.

Nếu các con của Đào Yên Nguyên tranh giành, cũng không cần bà cụ Đào phải đích thân ra tay.

Tâm trạng bà cụ Đào đang yên đang lành, nhưng khi nghe tin, bà chợt bấn loạn.

Đào Yên Nguyên chờ cơ hội nói với bà cụ: "Mẹ ơi, Đào Tuấn Dương đã về rồi. Nó từng làm giám đốc điều hành trong một công ty nằm trong top năm trăm tập đoàn danh giá nhất thế giới. Con thấy hay là để cho Đào Tuấn Dương sẽ tiếp quản nhà họ Đào. Với khả năng của Tuấn Dương, con tin là sẽ sớm thôi chúng ta sẽ đàm phán với Tập đoàn Thiên Vương và tiếp tục khoản thu về mà không làm chậm thời gian xây dựng. "

"Anh cả, ý của anh là sao? Hiện tại em đang tiếp quản nhà họ Đào mà. Con trai anh vừa về là muốn đuổi em xuống?" Đào Yên Quân quát Đào Yên Nguyên.

“Câm hết đi!” Bà cụ Đào kêu lên một tiếng rất lớn.

Lão bà cụ Đào nói: "Mấy anh chị đã xem hợp đồng chưa? Người ta bên A chỉ thanh toán tiền tạm ứng thôi. Đối với hợp đồng một nghìn tỷ, nhiều nhất họ sẽ cho chúng ta ba mươi phần trăm, tức là đưa chúng ta ba trăm mười lăm tỷ. Chúng ta để hoàn thành dự án đúng tiến độ, kinh phí tiêu tốn khoảng bốn trăm hai mươi tỷ. nhà họ Đào của chúng ta bây giờ làm sao có nhiều tiền như vậy, ai sẽ bù khoản lỗ một trăm lẻ năm tỷ?”

"Điều này….”

Bốn người nhà họ Đào nghe xong, nhất thời không nói nên lời, không biết phải làm sao?

Nếu là nhà họ Đào trước đây, một trăm lẻ năm tỷ sẽ là chuyện nhỏ, dù sao thì nhà họ Đào cũng có vốn hơn một ngàn tỷ. Nhưng hiện giờ thì khác, Đào chỉ có trong tay hơn ba mươi lăm tỷ. Trừ khi bán tài sản, hoặc huy động thêm bảy mươi tỷ.

Tình huống đối mặt của nhà họ Đào càng ngày càng phức tạp, khiến cho bà cụ Đào vốn muốn an dưỡng tuổi già lại không khỏi lại đau đầu.

Bà cụ Đào run rẩy đứng lên, nói: "Xem ra đã đến lúc tôi nên tuyên bố người kế nghiệp nhà họ Đào rồi. Anh chị đều là một lũ vô dụng, không ai trong số các anh chị có thể tiếp quản nhà họ Đào."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện