Chàng Rể Tỷ Phú

Cháu đồng ý tiếp quản nhà họ Đào


trước sau

Vừa nghe bà cụ Đào sắp tuyên bố người nối nghiệp nhà họ Đào, phấn khởi nhất không ai khác là Đào Yên Nguyên.

Trong lòng Đào Yên Nguyên, chỉ có con trai Đào Tuấn Dương mới là người thích hợp nhất để lựa chọn.

Sau khi Đào Yên Quân nghe vậy, vẻ mặt buồn rười rượi. Ông ta có thể cảm nhận được sự bất mãn đối với mình từ lời nói của bà cụ. Xem ra, người chủ trì nhà họ Đào như ông ta còn chưa ngồi nóng đít đã phải xuống đài!

Sau khi chuẩn bị xong bữa cơm, nhà họ Đào vây quanh bàn.

Nhà họ Đào là một gia tộc lớn ở Hải Phòng, cũng là một dòng họ giàu có. Chỉ có điều thế lực ngày càng xuống dốc.

Điều khiến bốn người con gái của nhà họ Đào cảm thấy kinh ngạc chính là bà cụ cũng không tuyên bố ứng cử viên đảm nhận nhà họ Đào tiếp theo trên bàn cơm ngay lập tức.

Trước khi ăn cơm, bà cụ Đào nói: "Vốn bà già này không nghĩ sẽ có một đại thọ tám mươi tuổi. Ngày hôm nay Thanh Tịnh tìm bà già này, nói phải làm đại thọ cho bà già này. Cho nên, tôi cũng muốn mượn cơ hội này đuổi vận xui của nhà họ Đào. Cho nên, tuần sau tôi sẽ chuẩn bị làm đại thọ tám mươi tuổi!"

Vừa nghe bà cụ Đào sẽ tổ chức đại thọ, bốn người con gái nhà họ Đào đương nhiên rất vui mừng. Bọn họ có thể nhân cơ hội này, thu được một khoản tiền biếu.

Chợt nghe bà cụ Đào nói: "Tuy nhà họ Đào chúng ta đã sa sút, nhưng ở Hải Phòng, dù sao cũng được xem như là một gia tộc lớn. Cho nên nếu đã làm thì phải làm cho ra dáng một chút! Đừng làm mất mặt nhà họ Đào chúng ta. Mấy đứa có thể mời bạn bè của mình tới, như vậy cũng khiến cho bữa tiệc náo nhiệt hơn. Mặt khác, tôi sẽ xem các anh chị ai mời nhiều bạn bè, có thể cho nhà họ Đào chúng ta nhiều mặt mũi! Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để cho tập đoàn Thiên Vương nhìn vào, hợp tác với chúng ta thì phải hợp tác cẩn thận. Nếu họ muốn dùng thủ đoạn gì, nhà họ Đào chúng ta cũng sẽ không để cho họ sống yên."

Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng liếc mắt nhìn nhau, không ngờ bà cụ Đào lại nói ra những lời ấy trước khi ăn cơm.

Tiệc mừng thọ của danh gia vọng tộc là một việc rất được chú trọng! Người được mời phải là người có thân phận. Người tới tham gia có tiếng tăm càng lớn thì sẽ làm tăng mặt mũi càng nhiều.

Bà cụ Đào lại nói: "Tôi sẽ tuyên bố ứng cử viên nối nghiệp nhà họ Đào vào buổi mừng thọ. Đừng nói tôi không cho các anh chị cơ hội. Nếu như các anh chị đến một bữa tiệc mừng thọ còn làm không xong thì gia sản nhà họ Đào, tôi thà quyên góp cho cơ quan từ thiện cũng không để lại cho anh chị một cắc."

Lúc này khí thế trên người bà cụ Đào đều bộc lộ ra không sót gì, căn bản không giống một bà cụ đã tám mươi tuổi.

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh cũng không nghĩ nhiều, Lý Thanh Tịnh chỉ cảm thấy bà cụ đã lớn tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt, sợ ngày tháng không còn nhiều cho nên muốn có một tiệc mừng thọ lớn.

Đào Yên Nguyên lên tiếng: "Mẹ! Chuyện này không công bằng với Tuấn Dương. Tuấn Dương vừa từ nơi khác về, nó không có quan hệ gì ở Hải Phòng này."

"Bạn bè vùng khác cũng được! Tôi chỉ muốn nhìn xem, nhiều năm như vậy anh chị đã kết giao bạn bè thế nào. Trên thế giới này, phải nhớ rằng đừng có xa rời thực tế. Mạng lưới quan hệ mới là một nhân tố làm nên thành công."

"Được rồi! Tất cả ăn cơm đi."

Bà cụ Đào nói xong, có thể ăn cơm! Lúc này mọi người mới dám động đũa.

Triệu Hùng lần lượt gắp đồ ăn cho vợ Lý Thanh Tịnh và con gái.

Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng không gắp thức ăn cho cô ấy, nhỏ giọng oán giận: "Anh rể, sao anh không gắp thức ăn cho em?"

"Em có tay có chân, cần gì phải gắp cho em?"

"Vậy chị em không có tay có chân à?"

"Sao giống nhau được? Thanh Tịnh là vợ của anh."

"Em là em dâu của anh." Lý Diệu Linh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Âm thanh Lý Diệu Linh to lên lập tức hấp dẫn sự chú ý của người trên bàn.

Lý Diệu Linh xấu hổ vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Triệu Hùng gắp một cái đùi gà cho cô em vợ Lý Diệu Linh, chợt nghe Lý Diệu Linh tức giận nói: "Anh gắp cho em sớm một chút thì không được sao, hiện tại khiến cho em xấu hổ, không có lỗ chui."

Triệu Hùng không để ý tới cô, nếu con bé Lý Diệu Linh này có thể xấu hổ thì đã không tên là Lý Diệu Linh rồi.

Sự xấu hổ của cô ấy chẳng qua chỉ duy trì trong ba phút. Sau ba phút này sẽ làm như không có chuyện gì.

Mọi người vừa nghe, bà cụ Đào sẽ tuyên bố người nối nghiệp trong bữa tiệc mừng thọ, mỗi người đều dốc hết sức. Đến lúc đó, không những mời bạn bè đến mà còn có thể thu được một khoản tiền biếu, thực sự là một công đôi việc.

Sau khi cơm nước xong, bà cụ Đào gọi riêng Lý Thanh Tịnh vào trong phòng.

Bà cụ nắm tay Lý Thanh Tịnh hỏi: "Thanh Tịnh à! Chuyện lần trước bà nói với cháu, để cháu cai quản nhà họ Đào, cháu suy nghĩ thế nào rồi?"

"Để cháu cai quản nhà họ Đào?" Lý Thanh Tịnh vội vàng lắc đầu, nói với bà cụ Đào: "Bà ngoại à, cháu không làm được. Công ty của cháu mới đi vào
quỹ đạo, hiện tại bận đến rối tinh rối mù nào có sức lực để quản lý chuyện nhà họ Đào nữa."

Sau khi bà cụ Đào nghe vậy không khỏi thở dài một cái. Khóe mắt lại chảy ra mấy giọt nước mắt.

"Thanh Tịnh à, cháu muốn bà ngoại chết không nhắm mắt sao? Bà ngoại biết sức khỏe của mình thế nào, bà sợ ngày tháng không còn nhiều rồi. Nếu như không thể nhìn thấy nhà họ Đào vực dậy lần nữa, bà không có cách nào đi gặp ông ngoại đã mất của cháu."

Đối mặt với tiếng lòng chân thành tha thiết của bà cụ Đào, Lý Thanh Tịnh có chút mềm lòng. Cô biết tâm nguyện lớn nhất của bà cụ chính là khi còn sống, có thể nhìn thấy nhà họ Đào trở về thời huy hoàng của ngày xưa.

"Bà ngoại, Đào Tuấn Dương đã trở về, bà có thể để Đào Tuấn Dương tiếp quản nhà họ Đào mà. Hơn nữa, Đào Tuấn Dương là cháu ruột của nhà họ Đào, nên để anh ấy cai quản." Lý Thanh Tịnh đề nghị với bà cụ Đào.

Bà cụ Đào lắc đầu nói: "Bà hiểu Tuấn Dương. Lòng dạ nó hẹp hòi rất khó làm chuyện lớn. Mặc dù cháu là cháu ngoại của bà, thuộc về người nhà họ Lý. Nhưng trong cơ thể có huyết mạch đang chảy là máu của nhà họ Đào. nhà họ nhà họ Đào vào tay cháu bà mới yên tâm! Cho nên bà định tuyên bố ở trong tiệc mừng thọ để cháu trở thành người nối nghiệp của nhà họ Đào."

"Đừng, đừng, đừng!" Lý Thanh Tịnh gấp gáp mà xua tay, sợ hãi nói: "Bà ngoại, cho dù bà xem trọng năng lực của cháu. Nhưng bây giờ cháu thật sự không có cách nào! Công ty của cháu mới vừa vực dậy, nếu như lại quản lý nhà họ Đào, thì cả hai bên cháu đều sẽ không làm nên thành tích gì."

"Không sao cả, Triệu Hùng có thể giúp cháu. Bà tin rằng chỉ cần nó đồng ý giúp cháu, chúng ta có thể vực dậy nhà họ Đào, đó sẽ là việc ngày một ngày hai!"

Bà cụ Đào đã nhìn rõ cũng đã hiểu ra hoàn toàn rồi. Tuy hiện tại bà không có cách nào xác định Triệu Hùng đến cùng có phải là con trai của Triệu Khải Thời hay không. Nhưng bên ngoài đều đã lan truyền, nhà họ Hà là do thằng bé Triệu Hùng này lật đổ. Nếu như chuyện này là thật, vậy có thể nói nhà họ Đào đã nhặt được bảo vật. Lúc này bà mới đặt trọng trách lên người Lý Thanh Tịnh.

Đương nhiên trong những người của nhà họ Đào cũng chỉ có Lý Thanh Tịnh có năng lực này.

Ban đầu công ty thiết kế cua Lý Thanh Tịnh chỉ là một nhà xưởng nhỏ ba mươi mét vuông. Bây giờ đã phát triển thành một công ty lớn gần ba nghìn mét vuông, đã trở thành công ty thiết kế hàng đầu của Hải Phòng.

Bà cụ Đào đều thấy rõ tất cả, nên cực kỳ thích Lý Thanh Tịnh.

"Bà ngoại à, Triệu Hùng chỉ là một tài xế. Anh ấy dốt đặc cán mai đối với chuyện buôn bán, có thể giúp cháu gì chứ. Cháu thấy bà nên suy nghĩ chọn người khác đi. Việc này cháu thật sự không làm được!"

Bà cụ Đào nghe Lý Thanh Tịnh nói xong, không khỏi mỉm cười nói: "Vậy sao? Xem ra, cháu không hiểu chồng của mình rồi! Thanh Tịnh bà đã nói với cháu, chồng cháu là một người có tiềm lực. Nếu như cháu không giữ được nó, tương lai sẽ có lúc cháu hối hận đấy."

Lý Thanh Tịnh nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên nói với bà cụ Đào: "Bà ngoại, có phải bà biết chuyện gì không?"

"Bây giờ bà vẫn chưa có cách nào xác định thân phận thật sự của Triệu Hùng. Nhưng bà tin rằng, đã cách chân tướng không xa. Nếu như cháu có thể cai quản nhà họ Đào, bà tin rằng Triệu Hùng sẽ để lộ thân phận thực sự của nó nhanh thôi."

"Thật ạ?" Lý Thanh Tịnh nghe xong vẻ mặt vui vẻ.

Hiện tại cô nóng lòng muốn biết thân phận chân chính của Triệu Hùng là gì.

Bà cụ Đào cười nói: "Sao nào? Hiện tại cháu có muốn tiếp quản nhà họ Đào không?"

"Bà ngoại, bà để cho cháu trở về suy nghĩ một chút! Đến lúc đó cháu sẽ gọi điện cho bà câu trả lời thuyết phục."

"Được, bà chờ tin từ cháu."

Về đến nhà, Lý Thanh Tịnh vẫn băn khoăn.

Triệu Hùng không biết bà cụ Đào đã nói gì với Lý Thanh Tịnh, còn tưởng rằng Lý Thanh Tịnh có chuyện gì làm đau đầu.

"Thanh Tịnh à, em nên nghỉ ngơi ở nhà đi, anh đưa Dao Châu tới nhà của Nông Tuyền." Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh.

"Ừm! Hai người đi đi."

Sau khi Triệu Hùng dẫn con gái Dao Châu đi, Lý Thanh Tịnh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra quyết định. Cho dù là vì bà ngoài bà cụ Đào hay là vì nhà họ Đào. Hoặc vì điều tra rõ thân thế của Triệu Hùng, cũng chỉ có cô mới có thể vực dậy nhà họ Đào.

Sau khi nghĩ xong, Lý Thanh Tịnh gọi điện cho bà cụ Đào: "Bà ngoại, cháu đồng ý tiếp quản nhà họ Đào!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện