Thì ra Mã Đáo Thành Công của Lương Nhất Bá là do Hà Phục Sinh đưa cho?
Mọi người đều biết, chỉ có Mã Đảo Thành Công của Hà Phục Sinh mới là hàng thật
Nói cách khác, quà mà vừa rồi Lương Nhất Bá tặng cho bà lớn chính là hàng thật trị giá tầm ba trăm năm mươi tỷ!
Bà lớn chỉ cảm thấy đầu "Ong" lên một cái, cảm giác tầm mắt tối mờ đi.
Phải biết rằng, đó chính là Mã Đáo Thành Công trị giá ba trăm năm mươi tỷ đấy! Thế mà bà lại bảo Lương Phúc vứt đi ư? Đúng là càng già càng hồ đồi!
Vẻ mặt của Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm cũng đổi màu liên tục như cầu vồng.
Con mẹ nó! Mời đọc truyện trên truyen99.net
Sao chuyện xui xẻo gì bọn họ cũng trúng vậy? Ai mà ngờ được đồ của Cố Bách Thiên là hàng thật chứ!
Mất tận ba trăm năm mươi tỷ luôn đấy!
"Ơ...!Thì ra con Mã Đáo Thành Công đó là ông Hà tặng à?" Cuối cùng Lương Nhất Bá cũng ổn định lại tinh thần được.
Hai mẹ con Trần Ngọc Lan cũng vừa bừng tỉnh.
Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, thì ra cái người mà Cố Bách Thiên nói là đã cứu khi đi bộ đội, chính là nhà giàu bậc nhất Hà Phục Sinh!
Thảo nào nhiều người có vai về nể mặt Cố Bách Thiên đến vậy, cuối cùng bây giờ đã vỡ lẽ ra nguyên nhân.
Nhưng trong lòng Trần Ngọc Lan lại hơi thất vọng, còn tưởng rằng Cố Bách Thiên có thân phận đặc biệt gì, thì ra chỉ ỷ vào ơn cứu mạng người ta.
"Bố à, Mã Đáo Thanh Công này trên đời chỉ có một cái thôi, già Hà tặng cho bố, bố đừng tặng lại nó cho ai đấy nhé!" Cố Bách Thiên cười nói, vội vàng đưa chiếc hộp đựng Mã Đáo Thành Công tới.
"Ngoài ra, hôm nay là sinh nhật của bố, quà của con cũng tới rồi đây a!" Cố Bách Thiên lại lên tiếng bổ sung thêm, đồng thời vỗ tay một cái.
Tức khắc có một người đàn ông mặc áo ngũ thân màu vàng cầm một chiếc hộp đi vào trong, người này không phải ai khác, chính là Thái Trang, ông chủ của tiệm Vân Phố.
Thái Trang đi vào sân trong, tiến thẳng tới trước mặt Lương Nhất Bá, dâng hộp lên: "Chú Lương, đây là vật báu Hồi Quân của ông, cậu Cố nhờ tôi giữ tạm, bây giờ tôi giao nó lại cho ông, cũng xem như vật về với chủ cũ!"
"Hồi Quân?"
"Không phải Hồi Quân đã bị đánh nát rồi sao? Gì vậy..."
Giờ phút này, người nhà họ Lương hoàn toàn sững người.
Cái gì vậy?
Cái bình đã bị đánh nát "sống lại" à?
Lương Nhất Bá cũng sững sờ, nhìn Cố Bách Thiên với vẻ nghi hoặc.
"Chú Lương à, Hồi Quân thật không bị vỡ đâu, cái bình lúc trước là tôi làm giả cho cậu Cố thôi!" Thái Trang cười ha ha giải thích.
Cái gì?
Thì ra Hồi Quân bị vỡ hôm đó là đồ giả sao?
Người nhà họ Lương trợn tròn hai mắt.
Cuối cùng là bọn họ bị Cố Bách Thiên chơi xỏ!
"Bố, trên đời chỉ có một cái bình này thôi, bố phải giữ thật kĩ nhé!" Cố Bách Thiên nói với vẻ kính yêu.
"Được được được, đây là món quà con tặng cho bố, bố chắc chắn sẽ quý trọng nó!" Khóe mắt Lương Nhất Bá chảy ra giọt lệ đầy vui mừng, sao ông không biết chiếc bình này có ý nghĩa gì chứ.
Hồi Quân, Hồi Quân, đại diện cho tình nghĩa giữa ông và ông bạn chí cốt! Lương Nhất Bá bèn dùng hai tay run rẩy nhận lấy nó.
Còn bà lớn thì vẻ mặt đầy vẻ hối hận.
Không sai, bà ta hối hận!
Nếu biết trước được Cố Bách Thiên có quan hệ nhiều đến vậy, sao bà phải hà khắc với gia đình Lương Nhất Bá chứ.
Dẫu sao, nếu nhà họ Lương có một đứa con rể như vậy giúp đỡ, sớm muộn gì cũng có một ngày trở thành nhà giàu có đứng trên đỉnh cao của thành phố Lâm Hải!
Nhưng giờ, muốn nói gì cũng đã muộn rồi!
Giờ phút này, sự oán trách và hối hận không ngừng dâng lên trong lòng bà lớn, sự kích thích và niềm đả kích liên tục chồng chất lên nhau trong hôm nay, dường như đã khiến huyết áp của bà lớn tăng cao vô bờ.
Bà lớn chỉ cảm thấy có một dòng chảy nóng xông thẳng lên đỉnh đầu...!Sau đó bà ta ngả người ra sau, bệnh cũ tái phát.
Mời đọc truyện trên truyen99.net
"Mẹ! Mẹ! Mẹ ráng chút nữa đi!"
Lương Nhất Bá hoảng sợ tới giật mình lên, người nhà họ Lương cũng hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng mời Mai Tần Chính hỗ trợ cấp cứu, có người thì vội vàng gọi 119.
Dù là ai cũng có thể thấy được bà lớn đã tức giận đến đỉnh điểm! Dù sao không phải ai cũng chịu đựng được sự đả kích dồn dập này từ Cố Bách Thiên!
Ngay cả Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm cũng đờ người ra, như thể hồn đã lạc về phương xa.
May mà ở đây còn có một người thông thạo Trung y như Mai Tần Chính, ông ta cấp cứu cho bà lớn kịp thời, châm cứu một lúc, kéo được bà lớn lại trước khi bà ta bước vào cánh cửa địa ngục.
Nhưng giờ phút này, bệnh tình của bà lớn đã nặng đi rất nhiều, miệng méo mắt lệch, không nói nổi một câu.
Bữa tiệc hôm nay đương nhiên không thể diễn ra được nữa, mọi người ai đi đường nấy.
Có Lương Nhất Bá tham gia, tất nhiên Cố Bách Thiên không thể lấy nhà cũ của nhà họ Lương đi, dẫu sao Lương Nhất Bá cũng không thể để người mẹ già của mình ngủ ngoài đường.
Xong Cố Bách Thiên đã giao hợp đồng thế chấp cho Lương Niệm Huyền, mặc dù Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm có