Cố Bách Thiên đi ra ngoài phòng đọc sách, xuống lầu pha thuốc cho Lương Nhất Bá.
Lương Nhất Bá quyết định rằng sẽ bắt đầu trị liệu gen vào ngày mai, kết quả khó mà đoán trước được.
Vậy nên tất cả mọi thứ phải được chuẩn bị đầy đủ.
Sau khi sử dụng hết thuốc này, tình trạng về lưu thông máu của Lương Nhất Bá chắc chắn sẽ có tiến triển tốt.
Ngay cả khi có điều gì ngoài dự tính trong quá trình điều trị, anh cũng có thể tùy cơ ứng biến để cứu bố vợ mình.
“Vừa nãy bố tôi nói gì với anh hả?”
Lương Niệm Huyền ngửi thấy mùi thuốc liền đi vào phòng bếp, tò mò hỏi.
Lần này bố cô đã trở về, nhưng cô luôn cảm thấy có chuyện gì đó hơi kỳ lạ.
Dường như bố đang có điều giấu hai mẹ con cô.
“Không có việc gì đâu, bố chỉ nói rằng bọn mình nên nhanh nhanh cho bố ôm một đứa cháu trai thôi!” Cố Bách Thiên cười nói, tất nhiên là anh sẽ không nói cho Lương Niệm Huyền vấn đề lúc này.
Dù có nói ra thì hai mẹ con cô cũng không giúp được gì, có khi lại khóc lóc than vãn, chỉ khiến mọi chuyện thêm loạn.
"Này, anh đừng nói linh tinh nữa! Ai muốn sinh con cho anh?" Lương Niệm Huyền ngượng ngùng, sau đó cô nhíu mày hỏi: "Có thật vậy không? Anh với bố không giấu tôi cái gì chứ?
“Tôi đã nói là không có chuyện gì mà!” Cố Bách Thiên nhìn thẳng vào mắt Lương Niệm Huyền, quả quyết nói.
Lương Niệm Huyền thấy anh nói như vậy thì cũng không nghi ngờ nữa, chỉ gật đầu: "Được rồi, anh nhớ kĩ sau này đừng có lừa dối tôi lần nào nữa, nếu không..."
Dù sao thì chuyện ly hôn cũng không thể nói trước được, cô cũng đã đồng ý với gia đình rồi.
“Nếu không?” Cố Bách Thiên mỉm cười nhìn cô, hỏi.
“Nếu không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!” Lương Niệm Huyền bực tức, dậm chân bước ra ngoài.
Đêm đó, Cố Bách Thiên ngồi thiền, điều chỉnh hơi thở suốt đêm.
Anh muốn để bản thân ở trạng thái tốt nhất.
Bởi một khi Lương Nhất Bá thực hiện tới 9 lần phẫu thuật, bản thân ông cũng sẽ gặp rủi ro lớn.
Tuy rằng Huyền Danh Quyết là người rất tài giỏi, tự tin rằng có thể giảm thiểu tổn thương sau 9 lần phẫu thuật, nhưng anh vẫn không dám chủ quan dù chỉ một chút.
Ngày hôm sau, Lương Nhất Bá và Cố Bách Thiên nói dối hai mẹ con Lương Niệm Huyền là họ sẽ đến phố Đồ cổ để mua sắm bảo vật.
Nhưng thực ra hai người ra ngoài và bắt taxi đến bệnh viện đa khoa.
“Chú Lương, cuối cùng chú cũng đến.
Tiến sĩ Lôi đã đợi sẵn trong phòng thí nghiệm rồi!” Phương Nhân vội vàng chào hỏi Lương Nhất Bá khi ông xuống xe, nhưng khi nhìn thấy Cố Bách Thiên, anh ta nhíu mày, hỏi: “Tại sao anh cũng đến đây?"
Vấn đề này là bí mật giữa anh ta và Lương Nhất Bá, nhưng không ngờ rằng Lương Nhất Bá đã nói lại với Cố Bách Thiên.
"Phương Nhân, tôi để Bách Thiên đến cùng tôi.
Chuyện lớn như này không sớm thì muộn gia đình tôi cũng sẽ biết.
Dù Bách Thiên chỉ là con rể tôi nhưng tôi coi nó như con trai.
Có con trai bên cạnh, tôi cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn." Lương Nhất Bá nói với Phương Nhân.
Trong mắt Phương Nhân lóe lên ánh ghen tị, nhưng anh ta không nói gì, chỉ gật đầu, dẫn hai người đi về phía phòng thí nghiệm.
Tuy gọi là phòng thí nghiệm nhưng nó lại nằm ở tầng hầm của khoa nội trú bệnh viện.
Thực ra là không thể tiến hành thí nghiệm di truyền nếu không được phép.
Nếu tiến sĩ Lôi và trưởng bệnh viện đa khoa không đi du học, e rằng ngay cả tầng hầm của bệnh viện cũng không mượn được.
Dù vậy, tiến sĩ Lôi cũng chỉ có thể làm việc này một cách bí mật, ngay cả trợ lý cũng được ông ta đích thân đưa từ Mỹ về, nên cũng không ai dám nói gì.
Khi cả nhóm xuống dưới tầng hầm, cuối cùng Lương Nhất Bá và Cố Bách Thiên cũng nhìn thấy tiến sĩ Lôi.
Đó là một người đàn ông gốc Việt tuổi ngoài năm mươi, tóc bạc phơ, nước da sạm lại, hơi nhăn nheo, thoạt nhìn là do làm việc chăm chỉ vì nghiên cứu khoa học.
“Ông Lương, tôi đã đọc hồ sơ bệnh án mà ông mang đến.
Theo tình trạng của ông, tôi đã lập kế hoạch điều trị ba đợt, mỗi đợt chia thành ba tháng.
Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành giai đoạn đầu tiên của đợt điều trị này!”
Đầu tiên, tiến sĩ Lôi giới thiệu ngắn gọn về kế hoạch điều trị cho giai đoạn đầu tiên, sau đó nhìn Cố Bách Thiên và nói: “Tiếp theo, chúng tôi sẽ tiến hành công việc điều trị của ngày hôm nay.
Vì sự an toàn và bí mật của việc điều trị, gia đình bệnh nhân không nên ở lại trong phòng thí nghiệm!"
“Ông bảo tôi ra ngoài?” Cố Bách Thiên nhíu mày, vì sự an toàn của Lương Nhất Bá, đương nhiên là anh không muốn ra ngoài rồi.
“Anh Thiên, anh không tin tưởng tiến sĩ Lôi sao? Vì sự an toàn của việc điều trị, nếu anh làm phiền ở đây, nếu cha của anh bị tai nạn trong quá trình điều trị, anh có thể gánh vác trách nhiệm này không?" Phương Nhân khịt mũi xem thường anh.
“Đây không phải ca phẫu thuật, chỉ là điều trị thôi.
Tôi cũng chỉ đứng ở đây nhìn.
Tại sao lại ảnh hưởng đến việc điều trị?” Cố Bách Thiên cau mày hỏi.
“Anh!”
“Thôi không sao đâu, con cứ đợi cha ở ngoài cửa, đừng lo lắng, có việc gì bố sẽ gọi điện thoại cho con!” Lương Nhất Bá sợ hai người cãi nhau, vội vàng nói.
Cố Bách Thiên do dự một chút, nhưng anh vẫn gật đầu: “Được rồi, bố, vậy con sẽ chờ ở bên ngoài, bố bị làm sao phải gọi điện thoại cho con ngay lập tức đấy!”
“Ừ, ra ngoài đi!” Lương Nhất Bá mỉm cười, gật đầu.
Sau đó, Cố Bách Thiên cùng Phương Nhân đến cửa, bọn họ đều đứng ngoài cửa nhưng không hề nói với nhau một câu nào.
Khi hai người vừa đi ra ngoài, tiến sĩ Lôi và trợ lý liếc mắt nhìn nhau, trợ lý