“Ồ? Đây là con rể của bà sao? Tôi thấy cũng chẳng có gì đặc biệt nhỉ?” Người phụ nữ giàu có liếc nhìn Cổ Bách Thiên, thằng nhóc này ăn mặc xoàng xĩnh, so với con trai của bà ta thì còn kém xa!
“Đừng nói bậy! Đây là tài xế lái xe của nhà tôi! Không phải con rể của tôi, một lát nữa con rể tôi mới đến, đến lúc đó tôi sẽ để cho bà biết thế nào là ưu tú, hừ!” Trần Ngọc Lan thuận miệng đính cho Cổ Bách Thiên một cái thân phận, muốn gọi anh là tài xế hay là bảo mẫu đều được, tóm lại, tuyệt đối không thể gọi là con rể.
Hôm nay bà ta muốn Trương Xuyên làm con rể bà ta!
“Bác, bác muốn mua cái túi xách kia đúng không, nếu bác thích cháu sẽ tìm người mua cho, cần gì vì một cái túi xách mà đi hờn dỗi với người khác.” Cổ Bách Thiên ở bên cạnh đề nghị.
“Anh tìm người mua? Ha ha!” Trần Ngọc Lan cười nhạo khinh thường, chỉ vào Lưu Đông đang mặc áo vest giày da: “Anh đã thấy rõ chưa? Con trai của người ta là giám đốc ở đây.
Anh là cái gì? Nếu anh có thể ưu tú bằng một nửa Trương Xuyên thôi thì tôi sẽ phải chịu đựng nỗi uất ức này sao? Nhanh chóng cút sang một bên đi, một lúc nữa Trương Xuyên sẽ đến đây giúp tôi, không cần cái loại người chỉ biết làn tôi xấu hổ như anh!”
Cổ Bách Thiên gật gật đầu, không nói lời nào, đi thẳng qua một bên làm khán giả.
Thật ra anh muốn mua cái túi này chỉ là chuyện động một ngón tay thôi, nhưng nếu Trần Ngọc Lan đã thể hiện thái độ như vậy rồi thì anh cũng không cần phải mặt nóng dán lên mông lạnh nữa.
Một lúc sau Trương Xuyên đi đến, bộ daạng anh ta hùng hùng hổ hổ, đằng sau còn có hai người trợ lý đi theo, khoa trương không chịu được.
Sau khi anh ta đi tới, nhìn thấy Cổ Bách Thiên cũng ở đó thì cong môi khinh thường, cố ý lớn tiếng nói: “Dì ơi, cháu đến rồi, để cháu xem xem ai dám không bán túi cho dì!”
Trương Xuyên đi lên phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị liếc nhìn mấy nhân viên cửa hàng.
"Ôi, Trương Xuyên, cuối cùng cháu cũng đến rồi, cháu phải đòi lại công bằng cho dì, rõ ràng dì nhìn thấy cái túi xách này trước, dì lấy thẻ kim cương mà cháu cho dì đưa cho bọn họ nhưng bọn họ cũng không bán cho dì, còn muốn bán cho người khác, dì rất tức giận!”
Trần Ngọc Lan ngay lập tức phần nàn với Trương Xuyên.
Trương xuyên trợn mắt nhìn mấy nhân viên của cửa hàng Hermes, nghiêm khắc nói: “Các người làm như vầy là có ý gì, chả nhẽ đến việc thẻ kim cương được quyền ưu tiên mua hàng các người cũng không biết?"
“Giám sát Trương, ngài bớt giận, chúng tôi cũng không làm chủ được chuyện này, là, là Tổng giám đốc Lưu đã mua lại cái túi này!” Quản lý cửa hàng rụt rè nói, đảo mắt nhìn giám đốc Lưu với người phụ nữ giàu có bên cạnh.
“Tổng Giám đốc Lưu?” Trương Xuyên hơi ngẩn người.
“Đúng vậy, là tôi, tôi là Tổng giám đốc Lưu Đông của trung tâm thương Vạn Long, xin hỏi anh có việc gì sao?” Lúc này Lưu Đông đã giúp người phụ nữ giàu có gói xong cái túi, đang chuẩn bị đi về.
“Hóa ra là Tổng giám đốc Lưu, tôi là Lưu Đông, giám sát tiêu thụ của Hermes, chuyện là như thế này, mẹ vợ tôi rất thích cái túi xách này, hy vọng anh có thể nhường cái túi xách này cho mẹ vợ tôi!” Trương Xuyên vừa mở miệng ra đã nói Trần Ngọc Lan là mẹ vợ của anh ta, trên thực tế là anh ta muốn nói cho Cổ Bách Thiên nghe.
Suy cho cùng anh ta chính là giám sát tiêu thụ, anh ta muốn bán cái túi này cho ai thì bán.
“Ha ha, chỉ một tên giám sát tiêu thụ của Harmes cũng dám ra lệnh cho tôi? Anh tự tin quá nhỉ? Tôi mặc kệ anh là giám sát tiêu thụ của cái mọc gì, đã đến chỗ của tôi thì phải nghe theo tôi!” Lưu Đông ngạo mạn nói.
Trung tâm thương mại Vạn Long là một trung tâm mua sắm cao cấp, hội tụ đủ các thương hiệu, bản thân anh ta cũng là một nhân vật chủ lực của Tập đoàn Vạn Long, tất nhiên là anh ta sẽ không thèm để một tên giám sát tầm thường vào trong mắt.
Trương Xuyên lúc này mới giật mình, không ngờ thái độ của đối phương lại cứng rắn như vậy, nhưng nghĩ lại thì, dù sao người ta cũng là Tổng Giám đốc của trung tâm thương mại, thân phận cũng không thua kém gì với thân phận giám sát tiêu thụ của mình.
Nghĩ đến đây, Trương Xuyên bất tri bất giác hạ thấp phong thái, dùng giọng điệu thương lượng nói với Lưu Đông: “Tổng giám đốc Lưu, mẹ vợ của tôi rất thích cái túi này, ngài xem, có thể cho tôi một chút thể diện không...
“Xin lỗi, mẹ tôi cũng rất thích cái túi này, tôi cho anh thể diện? Vậy ai cho tôi thể diện?” Lưu Đông vẫn gạt chuyện này đi.
Vẻ mặt Trương Xuyên vô cùng khó coi, anh ta không ngờ đối phương không cho anh ta chút thể diện nào, trực tiếp từ chối luôn!
Lúc này, người phụ nữ giàu có vô cùng đắc ý.
“Ha ha! Mụ già, đây là con rể