Trần Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy mình đã đi đến đỉnh cao của cuộc đời.
Khái niệm miễn phí tất cả là gì? Chính là mấy cái Hermes, Chanel kia, tất cả đều miễn phí! Chẳng lẽ bà ta có thể ngày ngày đến mua sắm, thích cái gì thì lấy cái đó!
Thật là hạnh phúc!
“Trương Xuyên, cháu cùng chủ tịch Vạn Long là bạn bè, sao không nói sớm, cháu xem cháu đứa nhỏ này, quá nổi danh rồi!” Trần Ngọc Lan lắc đầu, ánh mắt mang theo sự thương hại và từ ái.
Suy cho cùng, đây mới là con rể mà bà ta mong muốn, một người có thể thỏa mãn mọi điều bà ta muốn, có con rể như vậy còn sướng hơn là có con trai!
Trương Xuyên: “..."
Anh ta là bạn của chủ tịch Vạn Long?
Con mẹ nó tại sao anh ta không biết, rốt cuộc là có chuyện gì?
Chủ tịch Vạn Long là người có giá trị con người hơn vài trăm tỷ hơn nữa anh ta nghe nói hậu trường của vị chủ tịch này vô cùng cứng rắn.
Tuy rằng Trương Xuyên kiêu ngạo, nhưng trong lòng anh vẫn còn liêm sỉ.
Hứa Lôi này chắc chắn là nhận nhầm người.
Lúc này, vẻ mặt của mẹ con Lưu Đông vô cùng khó coi, bọn họ không thể ngờ rằng thằng nhóc này lại có mối quan hệ lớn như vậy, ai mà ngờ được anh ta lại là bạn bè của chủ tịch Vạn Long.
Đặc biệt là Lưu Đông, anh ta cảm thấy vô cùng hoang mang, không phải tên này này chỉ là một giám sát tiêu thụ của một nhãn hiệu thôi sao.
Làm sao lại có thể kết bạn được với một chủ tịch lớn như vậy?
“Cậu chủ, tôi có thể gọi ngài như vậy không? Chủ tịch gọi ngài như vậy lúc gọi điện thoại cho tôi” Hứa Lôi cười cười xong lại hỏi: “Không biết tôi xử lý như thế vầy, ngài đã hài lòng chưa?”
Trương Xuyên đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào?
Anh ta rất muốn nói cho Hứa Lôi biết là ông ta nhận nhầm người!
Nhưng hiện tại, đã đâm lao thì phải lao theo!
Nếu như bây giờ anh ta phủ nhận, ấn tượng của Trần Ngọc Lan đối với anh ta sẽ giảm bớt, rốt cuộc anh ta đang định theo đuổi Lương Niệm Huyền, sao có thể để tuột xích vào thời điểm quan trọng như vậy được.
Cho lên, bây giờ anh ta chỉ có thể tiếp tục giả vờ.
“Ừm, hài lòng, hài lòng!”
Trương Xuyên định thần lại, giả vờ gật đầu.
Nhưng trong đầu anh ta lại đang suy nghĩ, rốt cuộc cậu chủ là đứa mẹ nào mà ngay cả chủ tịch Vạn Long cũng phải nể mặt anh ta?
Chẳng lẽ là...
Trương Xuyên liếc mắt nhìn Cố Bách Thiên, ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ trong lòng.
Với bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của anh ta, làm sao có thể là bạn của chủ tịch Vạn Long được!
Có vẻ như “cậu chủ” này là một người khác.
Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm để anh ta suy nghĩ cái chuyện này, anh ta chỉ tay vào cái túi sách của người phụ nữ giàu có, nói với Hứa Lôi: “Tôi không cần những thứ khác, hôm nay mẹ vợ tôi chủ yếu là thích cái túi xách kia, để cái túi xách kia lại cho mẹ vợ tôi là được!”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của người phụ nữ giàu có trở lên vô cùng khó coi.
“Mẹ, cái túi này đến tháng sau sẽ có hàng, hay là mẹ nhường cái túi này cho dì này đi?” Vẻ mặt Lưu Đông đỏ bừng nói với mẹ mình, anh ta cảm thấy rất có lỗi với mẹ của mình.
Nhưng mà hình bây giờ không tốt đối với anh ta, đối phương đã nhắc quan hệ của mình với Chủ tịch rồi, nếu anh ta còn không cúi đầu, chỉ sợ sẽ mất việc.
“Haizzz, được rồi!”
Vẽ mặt người phụ nữ giàu có vừa khó coi vừa bất lực, dù sao bà ta cũng rất thích chiếc túi này, nhưng bây giờ bà ta không thể vì thể diện mà khiến con trai gặp rắc rồi, bà ta chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, không tình nguyện đưa túi cho Trần Ngọc Lan.
"Ha ha, tôi nói nè, có tiền thì cũng có thể làm được cái gì, cuối cùng cái túi sách này vẫn vào tay tôi đấy thôi! Ai nha, cái túi sách này, chỉ có người có khí chất như tôi cần mới hợp.” Trần Ngọc Lan vô cùng đắc ý, còn không quên khịa người phụ nữ giàu có mấy câu.
Vẻ mặt người phụ nữ giàu có vô cùng khó coi, nhưng bởi vì sợ gây thêm phiền phức cho con trai nên bà ta không dám nói cái gì, chị hừ một tiếng, không muốn tiếp tục hơn thua với Trần Ngọc Lan nữa, quay sang chỗ khác nhìn những chiếc túi còn lại.
“Cái đó, Giám sát Trương, xin lỗi, tôi không biết ngài có quan hệ với Chủ tịch...!Lưu Đông đi tới, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Anh ta xúc phạm bạn của chủ tịch, làm sao anh ta dám không xin lỗi, cung kính cúi đầu với Trương Xuyên.
Vẻ mặt Trương Xuyên mất tự nhiên xưa tay: “Không có gì, không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi...
"Đợi đã!”
Đúng lúc này, Hứa Lôi bỗng nhiên cau mày: “Anh họ Trương?”
“Vâng, Đúng vậy ạ, Phó Tổng Giám đốc Hứa, người này là giám sát Trương của thương hiệu Hermes!” Lưu Đông chợt nhận ra điều gì đó nên vội vàng giải thích.
Hứa Lôi vội vàng giải thích: “Nhầm rồi! Nhầm rồi! Vừa nãy Chủ tịch gọi điện thoại cho tôi nói rất rõ ràng, bạn của ngài ấy họ Cố, chứ không phải họ Trương!”
Ngay khi những lời này vừa rơi xuống, vẻ mặt Trương Xuyên tái nhợt, anh ta lập tức nhìn về