Sáng ngày hôm sau, Cố Bách Thiên nhận được cuộc gọi của Lâm Hùng, muốn mời anh đến khách sạn Đằng Long ở khu mới.
Khách sạn Đằng Long, khách sạn năm sao lớn nhất và kiêu sa nhất khu mới, diện tích chiếm khoảng hai mươi nghìn mét vuông, trang trí lộng lẫy, xa hoa như một cung điện.
Lúc trước, khi chủ của khách sạn Đằng Long xây dựng khách sạn này đã tốn gần ba trăm tỷ, sau này khách sạn Long Đằng bị đại ca khu mới là Phương Tiêu để ý tới, Phương Tiêu bày kế hãm hại, khiến cho chủ của khách sạn Đằng Long không những tảng gia bại sát mà còn suýt nữa phải ngồi tù, cuối cùng phải bỏ trốn đến Thành Nam.
Và khách sạn Đằng Long đương nhiên là trở thành sản nghiệp của của Phương Tiêu.
Mà giờ phút này, ở phòng bao tầng hai, Phương Tiêu đang quỳ trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, ánh mắt hoảng sợ nhìn một đám đại ca xung quanh, cảm giác mơ hồ vẫn chưa tiêu tán.
Đêm hôm qua ông ta đang hết mình với em gái xinh đẹp trong hội sở, đột nhiên Lâm Hùng dẫn người xông vào hội sở của ông ta, đánh cho ông ta một trận tơi bời khói lửa.
Hơn nữa, mới sáng sớm hôm nay, bọn họ còn lặng lẽ kéo ông ta đến khách sạn Đằng Long của ông ta.
Cho đến bây giờ, thuộc hạ của Phương Tiêu vẫn không biết ông chủ của mình bị người ta bắt cóc!
“Anh Lâm, tôi, Phương Tiêu tự hỏi, bản thân tôi chưa từng đắc tội anh bao giờ? Anh đối xử với tôi như vầy có đúng quy tắc không?” Phương Tiêu bụm mặt tức giận, theo lý mà nói thì ông ta với Lâm Hùng là nước giếng không phạm phải nước sông, ông ta không thể hiểu nổi, Lâm Hùng phát điên cái gì mà cứ bám lấy ông ta không tha.
Hơn nữa nhìn bộ dáng này của Lâm Hùng, trông giống như muốn đuổi tận giết tuyệt ông ta không bằng!
“Mày không đắc tội tạo, có trách thì trách mày đắc tội cậu chủ! Đắc tội tạo, có khả năng tao sẽ tha cho mày một mạng, nhưng đắc tội cậu chủ thì mày chỉ có một con đường chết thôi!” Lâm Hùng ngồi xuống ghế bành, ảnh mắt lạnh thấu xương nói.
“Cậu chủ?” Phương Tiêu sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy vô cùng mông lung, không biết cái người gọi là cậu chủ này là thần thánh phương nào, ông ta đắc tội người này khi nào.
Hơn nữa, không ngờ người này lại có thể mời được Lâm Hùng ra mặt cho anh ta!
Rốt cuộc người này có thân phận gì?
“Anh Lôi, anh hiểu lầm rồi, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn ở khu đất mới, tôi đắc tội cậu chủ lúc nào?” Vẻ mặt Phương Tiêu đau khổ nói.
“Hừ, chờ cậu chủ đến, mày tự khắc sẽ biết, tốt nhất là mày nên cầu nguyện cậu chủ tốt bụng, thả cho mày một con đường sống, nếu không, mày chỉ còn cách cầm điện thoại gọi điện cho tất cả anh em họ hàng thân thích của mày, hẹn bọn họ đến nhà mày ăn bữa cơm tối cuối cùng của mày thôi!” Lâm Hùng còn chưa kịp nói thì Triệu Hải Thành ở bên cạnh đã lạnh lùng nói một câu.
Phương Tiêu lập tức run cầm cập vẻ mặt sợ hãi.
Ở phía bên kia, Cố Bách Thiên đã đi đến khách sạn Đằng Long, ngay khi anh vừa mới bước vào sảnh lớn đã gặp một người quen.
“Ồ, đây không phải là người anh em Cổ đó sao? Sao, anh cũng đến đây ăn cơm à?” Trương Xuyên giễu cợt nhìn Cố Bách Thiên, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Anh ta không tin Cố Bách Thiên có đủ tiền để ăn cơm ở chỗ này, anh ta nghe Trần Ngọc Lan nói thằng này là tài xế của ông chủ, chắc là tên này lái xe đưa ông chủ đến đây.
Cố Bách Thiên tự nhiên là không có gì để nói với Trương Xuyên, trực tiếp đi về phía cầu thang.
Trương Xuyên nhìn thấy Cố Bách Thiên bơ anh ta, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, chỉ là một tên rác rưởi vô dụng thôi cũng dám lên mặt với anh ta?
“Cố Bách Thiên, chắc là anh không biết hôm nay tôi ăn cơm với với ai đâu nhỉ?” Trương Xuyên nói đùa: “Tôi cũng không