“Anh, anh chính là cậu chủ?”
Giờ phút này hai mắt Phương Tiêu trợn tròn, cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra thằng nhóc này chính là “Cậu chủ” trong miệng Lâm Hùng.
Đúng là một nhân vật lớn có bối cảnh không thể tưởng tượng nổi!
Mà lúc này Lâm Hùng đã tự kéo một cái ghế tới, Cố Bách Thiên từ từ ngồi xuống, rồi chậm rãi dựa ra sau, vắt chéo hai chân.
“Không ngờ nhanh như thế mà chúng ta đã gặp mặt rồi, tôi còn phải cảm ơn ông đấy!” Cố Bách Thiên cười như không cười mở miệng nói.
Anh nói cảm ơn, đương nhiên là chuyện trong phòng hôm qua buôn bán ma túy, nếu Phương Tiêu không để anh vào phòng, thì anh cũng không có khả năng phá vụ án ma túy đó.
Vì vậy, vào lúc này anh lại không giận cá chém thớt lên Phương Tiêu.
Nhưng lời này nghe vào tai Phương Tiêu lại có ý khác, ông ta nghĩ rằng Cố Bách Thiên còn đang tức giận, vội vàng nói: “Cậu chủ, xin lỗi, là tôi có mắt không tròng đắc tội anh, xin, xin anh tha cho tôi một mạng!” Vào lúc này, Phương Tiêu lập tức cảm thấy sợ, dù sao ngay cả Lâm Hùng cũng phải hết mức cung kính, người này chắc chắn có lai lịch rất lớn, nếu không phải là không thể hóa giải mâu thuẫn, ông ta thực sự không muốn hai người là kẻ địch.
“Tha cho ông một mạng?”
Lúc này Lâm Hùng đột nhiên cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói: “Tha cho ông một mạng là không thể nào, nếu hôm nay ông vẫn còn sống đi ra ngoài được, chỉ sợ đã là kết quả tốt nhất rồi!”
Ý tứ của ông Hà là, đã đắc tội với cậu chủ, mà có thể hoàn hảo không bị thiệt hại gì, thì giống như tát một cái vào nhà họ Hà.
Lúc Phương Tiêu đắc tội Cố Bách Thiên, kết cục của ông ta đã được định sẵn.
“Họ Hùng kia, ông đừng có quá đáng, chú tôi là Phương Đường cũng là phó thủ trưởng, nếu như ông động vào tôi, sau này cũng đừng mong được sống tốt ở Lâm Hải!” Lúc này Phương Tiêu không nhịn được mà hơi điên cuồng, lập tức lấy chủ của mình ra làm lá chắn.
Lâm Hùng hơi sửng sốt, mới chợt nhớ ra chủ của đối phương là Phương Đường, là lãnh đạo ở đây, ở chỗ này cũng có chút thực quyền, mà nghe nói sắp tới còn đến thành phố nhậm chức.
Mặc dù sau ông có người chống lưng, nhưng gặp người có bối cảnh như thế này, cũng không thể không kiêng dè.
“Chú của ông rất lợi hại sao?” Cố Bách Thiên nheo mắt lại, chợt gật đầu nói: “Được, bây giờ tôi cho phép ông gọi điện cho chú của ông, nhưng ông cũng phải biết rằng cuộc điện thoại này của ông cũng có khả năng làm hại đến chủ của ông, ông cần phải hiểu điều đó!”
“Ha ha, cậu còn muốn đụng đến chú của tôi?” Phương Tiêu không nhịn được mà cười to.
Ông ta thấy có lẽ Cố Bách Thiên có bối cảnh cũng khá, nhưng muốn thuyết phục chú của ông ta, thì không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Phải biết rằng, chú của ông ta Phương Đường sẽ lập tức được điều đến thành phố, cho dù thằng nhóc này có năng lực thế nào chăng nữa, thì cũng đâu thể vươn tay ra tận thành phố đúng không?
“Gọi đi!” Cố Bách Thiên lại đưa điện thoại cho ông ta.
Phương Tiêu lạnh lùng Cố Bách Thiên một chút, chợt nhấn gọi một dãy số.
“A lô, chú ạ, cháu bị người khác đánh, hôm nay bọn họ nhất quyết phải xử lý cháu, chú cứu cháu đi!” Phương Tiêu khóc lóc kể lể với người trong điện thoại.
“Cái gì? Bị người ta đánh?” Đầu dây bên kia, Phương Đường rất tức giận, dưới gối ông ta không có con, bình thường rất yêu chiều đứa cháu này, vừa nghe nói cháu trai bị người khác đánh, không thể chấp nhận được, vội vàng gằn giọng nói: “Để người đánh cháu nghe!”
“Chú tôi bảo cậu nghe!” Phương Tiêu cười lạnh đưa điện thoại tới.
Cố Bách Thiên vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Tao không cần biết mày là ai, lập tức xin lỗi cháu của tao, thì tao có thể coi như chuyện này chưa từng phát sinh, nếu không, hậu quả thế nào mày biết rồi đấy!”
Dù sao Phương Đường cũng đang làm việc trong vùng, nên không muốn làm lớn chuyện, nhưng nếu như đối phương cứ không chịu nghe lời như thế, ông ta cũng không tiếc dùng chút thủ đoạn.
“Ngài Phương, uy phong quá!” Cố Bách Thiên cười lạnh nói một câu, rồi chợt nói: “Nếu như ông đã muốn ra mặt thay cho cháu mình, thì hôm nay tôi cũng muốn nhìn xem, ông có qua nổi đợt thanh tra này không!”
Phương Đường hơi sửng sốt một chút, nhíu mày: “Mày có ý gì? Còn muốn điều tra cả tao?”
Đối với lời này, Phương Đường vô cùng khinh thường, ông ta có quan hệ không bình thường ở thành phố Lý, cho dù có người trong tỉnh muốn đến điều tra ông ta, ông ta cũng không sợ!
Mà lúc này, Cố Bách Thiên chỉ cầm lấy điện thoại của mình, gọi điện cho một số điện thoại, ra lệnh: “Điều tra cho tôi về Phương Đường thuộc vùng mới giải phóng của Lâm Hải cho tôi, trong một phút tôi muốn có kết quả!”
Vừa nói hết lời, Phương Tiêu lập tức thấy buồn cười, chống tay lên đất cười như điên, nước mắt chảy cả ra.
Tự cho mình là ai mà trâu bò như vậy?
Một phút đã muốn điều tra xong về chủ của mình?
Khoe khoang khoác lác à?
Mà Phương Đường ở đầu dây bên kia thì càng không nhịn được mà lắc đầu, cháu trai đắc tội ai vậy, người bị thiểu năng à?
Còn muốn dùng một phút để điều tra mình, nói đùa gì thế?
Cho dù là các ông lớn trong tỉnh sợ là cũng không có khả năng này!
Không đến một phút, Cố Bách Thiên đã nhận được tin tức, nghe điện thoại xong anh cười lạnh một tiếng, nói một dãy số liệu cho Phương Đường ở đầu