Tới gần buổi trưa.
Lương Niệm Huyền và Trần Ngọc Lan cùng đi tới cửa nhà hàng, lúc này Trương Xuyên đã thay một bộ tây trang sạch sẽ, nhắm mắt theo đuôi dẫn hai người vào sảnh lớn.
"Dì à, cháu đã đặt phòng bao ở lầu hai, thấp nhất cũng phải tốn tám triệu tám trăm tám mươi tám nghìn, chim bồ câu của nhà hàng này rất đặc biệt, một hồi dì phải nếm thử xem!" Trương Xuyên vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Tám triệu tám trăm tám mươi tám nghìn? Ai dô Xuyên à, ăn một bữa cơm mà thôi, cháu đâu cần lãng phí như vậy!" Trần Ngọc Lan cười ha ha nói, trong miệng thì nói lãng phí, thật ra trong lòng cực kỳ hài lòng.
Thật ra hôm nay bà tới là để tác hợp con gái mình với Trương Xuyên.
Lương Niệm Huyền ở bên cạnh nhíu mày một cái, vô cớ xum xoe không phải trộm thì cũng là cắp, cô không biết rốt cuộc Trương Xuyên muốn diễn trò gì, nếu không phải mẹ cô ép cô đi theo, hôm nay cô cũng chả muốn tới.
Lúc lên lầu, Lương Niệm Huyền nhìn đông nhìn tây, thế nhưng không có Cố Bách Thiên, hiện tại là buổi trưa, nhưng ngay cả một cái bóng cũng không có, không biết có phải bị việc gì làm chậm trễ không.
"Niệm Huyền, nhìn cái gì chứ? Đi mau thôi!" Trần Ngọc Lan nhíu mày một cái, dẫn Lương Niệm Huyền lên lầu cùng Trương Xuyên.
Ba người vào phòng bao, nhưng mà lúc này, lại phát hiện trong phòng có một người đã ngồi ở trong.
Ngay cả Trương Xuyên cũng ngây ngẩn cả người.
Tình huống gì đây?
Rõ ràng đã đặt phòng rồi, sao lại có người khác?
"He, người anh em, có phải cậu đi nhầm rồi không? Đây là ...."
Trương Xuyên còn chưa nói xong, lập tức liền ngẩn ra, bởi vì người nọ xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
"Cố Bách Thiên? Sao anh lại ở đây?" Trần Ngọc Lan trừng mắt, hung hãng trừng con gái mình, bà đã dặn con gái, ngày hôm nay không nên dẫn theo cái thằng vô dụng này, nhưng Lương Niệm Huyền lại không nghe lời bà.
"À, anh Cố, sao anh lại ở trong phòng bao của tôi, hình như anh đi nhầm phòng rồi?" Vẻ mặt Trương Xuyên cực kỳ khó coi, đối với sự xuất hiện của Cố Bách Thiên trong nhà hàng cũng không hề bất ngờ, khiến anh ta bất ngờ là, người này lại không xảy ra chuyện gì.
Xem ra không những không bị Vương Mãnh trừng trị, ngược lại còn êm đẹp chạy tới phòng bao của mình!
Đây là tới khiêu khích sao?
"À, tôi tới dự một bữa tiệc chung với ông chủ, đúng lúc thấy mọi người đang ở đây, nên qua đây ngồi một chút, anh Trương thật có nhã hứng, lại mời vợ và mẹ vợ tôi tới đây ăn, tấm lòng này Cố tôi xin khắc ghi, nhưng bữa cơm này hay là để tôi mời!" Cố Bách Thiên nhàn nhạt mở miệng nói.
"Anh mời? Anh biết căn phòng này giá tiền thấp nhất là bao nhiêu không?" Trần Ngọc Lan khinh thường cười nhạt, trực tiếp đưa tay ra làm con số "tám", nói: "Tám triệu tám trăm tám mươi tám nghìn! Tiền lương một tháng của anh cũng không đủ nhỉ? Nhận lương rồi à? Sao mạnh miệng vậy!"
Trần Ngọc Lan ôm vai vẻ mặt ghét bỏ, ngày hôm nay bà tính tác hợp cho Trương Xuyên và con gái mình, Cố Bách Thiên xuất hiện ở nơi này không thể nghi ngờ là một vật cản!
"Mẹ, mẹ đừng nói Bách Thiên như vậy, Bách Thiên đang cố gắng, hơn nữa công việc con có cũng nhờ Bách Thiên.
Vừa rồi ở trên đường con nói với mẹ rồi, hiện tại con là giám đốc chi nhánh công ty Phong Đỉnh, lương một năm là hai mươi tỷ, hơn nữa còn có hai mươi phần trăm chia hoa hồng, đều là Bách Thiên giúp con nói tốt trước mặt bạn anh ấy!" Lúc này Lương Niệm Huyền bỗng nhiên lên tiếng, lúc này cô mới nói tin tức này ra, để cho Cố Bách Thiên mặt mũi, nhất là ở trước mặt Trương Xuyên.
Mà Trương Xuyên nghe nói như thế, quả nhiên ngẩn ra.
Lương một năm hai mươi tỷ?
Anh ta là giám đốc của Hermes, lương một năm cũng chỉ có ba tỷ mà thôi.
Vốn anh ta cho rằng mình từ nước ngoài trở về, trở thành một tinh anh cấp cao có thể xứng với Lương Niệm Huyền.
Nhưng lúc này mới phát hiện, hai người rõ ràng không cùng một tầng lớp!
Còn nữa, công việc của Lương Niệm Huyền còn do Cố Bách Thiên tìm cho?
Điều này sao có thể?
Tên vô dụng này sao có thể giúp