Cố Bách Thiên xử lý xong chuyện của công ty, thuận tiện nấu thuốc cho Lương Nhất Bá, chuẩn bị chút nữa đem về, mà mới từ công ty đi ra, một chiếc BMW 5 lái tới.
Cửa sổ hạ xuống, liền lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình.
"Vợ, em tới đây làm chi? Đón anh tan làm à?" Cố Bách Thiên trêu đùa nói.
"Bớt nói nhảm đi, lên xe, tôi có việc hỏi anh!" Lương Niệm Huyền trừng mắt ra lệnh, Cố Bách Thiên thành thật đi lên xe.
"Tôi hỏi anh, ông chủ của các anh, cũng họ Cố?" Mới vừa lên xe, Lương Niệm Huyền lập tức híp mắt ném câu hỏi qua.
Sau khi cô rời khỏi công ty, luôn cảm thấy có chỗ không đúng, nhất là ánh mắt lúc đó Trương Miên nhìn Cố Bách Thiên, và thái độ khi nói chuyện, không hề giống với cách đối xử với tài xế.
Cô nghĩ trong này chắc chắn có gì bí ẩn, vì vậy quyết định hỏi Cố Bách Thiên rõ ràng.
Mà Cố Bách Thiên hơi sửng sốt một chút rồi cười nói: "Đúng vậy, ông chủ của chúng ta cũng họ Cố!"
"Tên là gì?" Lương Niệm Huyền nhìn Cố Bách Thiên chằm chằm, tiếp tục hỏi.
"Hả...!Cậu ấy tên là Cố Cậu Chủ!" Cố Bách Thiên nói.
"Nói nhảm, tôi còn không biết anh ta là cậu chủ sao, tôi hỏi anh ta tên là gì?" Lương Niệm Huyền tức giận nói, nghĩ Cố Bách Thiên cố ý trả lời có lệ với cô.
"Tên Cố Cậu Chủ !" Cố Bách Thiên cười lúng túng, thuận miệng nói.
Lương Niệm Huyền lập tức ngây ra, tên Cố Cậu Chủ, nghe cũng kỳ lạ quá rồi?
"Thật à?"
"Anh lừa em làm gì!"
Lương Niệm Huyền gật đầu, lại nhịn không được hỏi: "Vậy anh có quan hệ gì với ông chủ?"
"Không phải nói rồi sao, là bạn bè đó!" Cố Bách Thiên nói.
"Thật sự chỉ là bạn bè?" Vẻ mặt Lương Niệm Huyền nghi ngờ, tiếp tục hỏi.
Cố Bách Thiên lập tức nghẹn lại.
Chẳng lẽ vợ đã phát hiện gì rồi?
"Anh và cậu ấy thật sự chỉ là bạn! Anh với cậu ấy đều là đàn ông, không phải bạn thì còn có thể là gì?" Cố Bách Thiên nói giỡn.
"Anh cút đi!" Lương Niệm Huyền cười mắng, thấy Cố Bách Thiên không giống nói dối, lúc này mới nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhịn không được lẩm bẩm một câu: "Tôi còn tưởng ra, ông chủ là anh trai em trai anh gì đó chứ!"
Có một số lời cô ngại không nói ra.
Cô vốn tưởng Cố Cậu Chủ là con riêng của ba Cố Bách Thiên hay gì đó, nếu không sao hai người có quan hệ thân như vậy.
"Này, em đang nghĩ gì vậy? Ba anh chỉ có một đứa con trai là anh!" Cố Bách Thiên đương nhiên biết cô đang suy nghĩ gì, im lặng lắc đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm.
"Hử, mùi gì vậy?" Mà lúc này Lương Niệm Huyền bỗng nhíu mày một cái, lúc này mới phát hiện trong tay Cố Bách Thiên có một cái túi.
"À, đây là thuốc Đông y anh lấy cho ba, anh đã sắc thuốc ở công ty rồi, đợi về hâm lại cho ba là được!" Cố Bách Thiên liền vội vàng nói, Lương Niệm Huyền gật đầu, nhanh chóng khởi động xe.
Hai người cùng nhau trở lại biệt thự nhà họ Lương, đúng lúc Trương Xuyên cũng tới thăm Lương Nhất Bá, còn mang theo không ít thuốc bổ.
Còn thuận tiện mua một cái túi Hermes mới cho Trần Ngọc Lan.
Khiến Trần Ngọc Lan cực kỳ hài lòng, thậm chí vứt sự bất mãn lần trước ra sau đầu.
Mà đối với Trương Xuyên, lần trước sau khi từ khách sạn về, anh ta càng nghĩ càng không thể buông bỏ được Lương Niệm Huyền.
Dù sao, anh ta và Lương Niệm Huyền là thanh mai trúc mã, lại cùng nhau du học nước ngoài.
Tuy rằng Lương Niệm Huyền tạm thời nổi giận với anh ta, nhưng có một số việc cũng không phải là không thể cứu vãn.
Hơn nữa, mặc dù Cố Bách Thiên là ông chủ khách sạn, nhưng trình độ học vấn và thường thức vẫn vậy.
Con người sống với nhau không chỉ có tiền bạc, mà quan điểm giống nhau cũng rất quan trọng, Lương Niệm Huyền ở chung với tên quê mùa kia, chắc chắn sẽ không hạnh phúc!
Trương Xuyên là tinh anh từ nước ngoài vệ, cho nên so với Cố Bách Thiên về các mặt đều xứng đối với Lương Niệm Huyền hơn, vì vậy nhân cơ hội này tới thăm Lương Nhất Bá, lấy lòng hai ông bà cụ, muốn tìm cơ hội cứu vãn một chút.
Mà thấy vợ chồng Cố Bách Thiên trở về, Trương Xuyên không tự chủ đứng lên, cười nói: "Niệm Huyền, em về rồi!"
"Anh tới nhà của chúng tôi làm gì?" Lương Niệm Huyền lập tức đanh mặt lại, cô đã cực kỳ chán ghét Trương Xuyên, trải qua chuyện lần trước, trong lòng đã không có chút cảm giác nào, nhưng vì quan hệ của bậc ba mẹ, hai người cùng lắm chỉ có thể làm bạn mà thôi.
Mà sắc mặt Trương Xuyên có chút xấu hổ, đứng ở một bên không biết làm sao, nhưng thật ra Trần Ngọc Lan lập tức nói đỡ cho Trương Xuyên: "Niệm Huyền à,