Cầm lên thật sự là sứ Hoa Lam, hai mắt Lương Nhất Bá tỏa sáng.
“Không còn việc gì nữa thì đi xem cũng được!” Lương Nhất Bá gật đầu đồng ý.
“Nhưng mà Trương Xuyên này, bác chỉ đi xem một chút, cũng sẽ không dùng đến tiền của cháu!” Lương Nhất Bá vội vàng nhấn mạnh một câu như vậy.
Ông quyết định đi xem sứ Hoa Lam, vừa là sở thích của ông ta, vừa là muốn nghĩ xem sắp tới sinh nhật mẹ mình thì nên tặng quà như thế nào.
Bà cụ bình thường cũng rất thích sứ Hoa Lam.
Bây giờ đúng là một mũi tên trúng hai đích.
“Bách Thiên, nếu con không có việc gì thì cũng đi cùng đi!” Lương Nhất Bá bỗng nhiên nói với Cố Bách Thiên.
“Được rồi ba! Vậy thì con đi cùng ba!” Cố Bách Thiên vội vàng gật nhẹ đầu.
Trương Xuyên sửng sốt một chút, không ngờ Lương Nhất Bá định để Cố Bách Thiên đi theo, gương mặt lập tức lạnh tanh.
Nhưng cũng không nói thêm gì.
Lúc định ra ngoài thì Lương Niệm Huyền gọi Cố Bách Thiên vào một bên, đưa ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ có sáu trăm triệu, anh cầm trước đi, nếu như ba thích cái gì, anh cứ mua cho ba, còn nữa, hai ngày nữa là sinh nhật bà nội, anh cũng tiện tay chọn quà mừng thọ cho bà luôn đi!” Lương Niệm Huyền nói.
Cố Bách Thiên vội vàng khoát tay áo, “Không cần đầu vợ, anh có tiền, ba thích gì anh chắc chắn sẽ mua!”
“Anh có tiền? Anh nhận lương sao? Bảo anh cầm thì cầm đi, đừng để đến lúc đó làm tôi mất mặt xấu hổ!” Lương Niệm Huyền nhíu đôi mi thanh tú, trong con mắt của cô Cố Bách Thiên là chết vì sĩ diện.
Cố Bách Thiên không còn cách nào khác, đành nhận lấy thẻ.
Mà cảnh này đúng lúc bị Trương Xuyên nhìn thấy, trong ánh mắt anh ta lộ ra vẻ khinh thường.
Ngay cả tiền mua quà cũng cần vợ đưa, đây là loại đàn ông gì vậy.
Trong lòng càng khinh thường hơn.
Sau đó ba người cùng ra ngoài bằng xe của Trương Xuyên, đến một con đường chuyên bán đồ Cố.
Cửa hàng của bạn Trương Xuyên ở tận góc trong cùng của con đường đồ Cố, trong một tòa nhà bốn góc kiến trúc kiểu Cố, tên là cửa tiệm Vân Hiên.
Ngay khi vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi đàn hương, trang trí của cửa hàng cũng rất Cố kính, ngay cả kệ hàng cũng là loại gỗ nguyên khối đắt tiền, vô hình trung làm răng giá bán của đồ trong cửa hàng.
Lúc ba người đến nơi, xung quanh có tốp năm tốp ba người, còn có mấy khách du lịch đang ngắm đồ Cố.
“À, giám sát Trương, hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến tiệm của tôi thế.”
Một người đàn ông mặc kiểu áo dài ngày xưa, tóc chải ngược bước từ bên trong ra chào đòn, biểu cảm trêu ghẹo mà nói với Trương Xuyên.
Đây chính là chủ của Cửa tiệm Vân Hiên, là bạn từ nhỏ của Trương Xuyên, Lưu Trang.
tổ tiên của Lưu Trang là nhà giám định đồ Cố, kinh đồ Cố là chủ yếu, tiệm này cũng đã truyền được mấy đời.
Có thể nói là một cửa hàng lâu năm ở con đường đồ Cố, rất nổi tiếng.
Lưu Trang, nhìn cậu nói kìa, tình cảm của hai ta như thế nào, sao tôi có thể quên cậu được chứ?” Trương Xuyên cười mắng.
“À, đây là chú Lương của tôi, thích nhất là nghiên cứu sứ Hoa Lam, không phải hôm qua cậu đăng trên vòng bạn bè là có được hàng tốt sao?"
Nhanh nhanh đưa bọn tôi đi xem một chút đi!” Trương Xuyên vội vàng thúc giục.
“A a, hóa ra là chú Lương, được được được, mời đi qua bên này!” Lưu Trang nghe nói đến xem sứ Hoa Lam, tinh thần lập tức vô cùng dồi dào.
Sứ Hoa Lam lợi nhuận rất cao, một đơn hàng hoàn thành thì có thể kiếm được ba phần lời, gặp người không biết xem hàng thì lại càng lời, dù sao đồ Cố cũng không có cái nào được định giá công khai.
Lưu Trang đưa mấy người vừa đi tham quan vừa không ngừng giới thiệu.
Trong lúc đi cũng nhìn thấy không ít đồ quý hiếm, Lương Nhất Bá nhìn gật gù liên tục.
“Ừm, đây là lò đốt ở thời Nhà Trần, Trời Quang Sau Mưa, là hàng cao cấp nhất trong số đồ sứ Hoa Lam cao cấp nhất, không tệ không tệ!” Lương Nhất Bá cầm lên một cái bình sứ, vừa nhìn nhìn sờ sờ, vừa tấm tắc khen.
Hoa văn này, chất sứ này, trong toàn bộ thời kỳ nhà Trần có thể nói chắc chắn là hàng cao cấp.
Ánh mắt Lưu Trang lộ ra vẻ khác lạ, không ngờ lão già này vậy mà hiểu biết như thế? Ngay cả “Trời Quang Sau Mưa” cũng biết, không đơn giản nha.
“Trương Xuyên, lão già kia là ai, lai lịch như thế nào?” Lưu Trang kéo Trương Xuyên qua một bên, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
“À, đây là ba vợ tương lai của tôi, biết Vân Quang không? Chính là ba vợ tôi sáng lập ra, người ta là doanh nhân lớn, tầm thưởng thức rất cao, cậu phải hầu hạ cho cẩn