Nhờ đâu mà ả ta lại dám nghĩ thể? Khó lắm mới vây được ả ta lại, sao có thể thả ả?
"Dã tâm cô lớn nhỉ, lại còn muốn chạy?" Tiêu Văn Hạ cười khểnh bảo, anh ta và anh Phó đi tới gần.
"Cẩn thận chút, con đàn bà này rất nguy hiểm"
Anh Phó nhắc nhở Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ chưa từng đánh nhau với Ruslin, nhưng lúc ở núi Thanh Châu anh Phó đã từng lĩnh hội qua sự nham hiểm giảo hoạt của cô ta.
"Hai người các anh đừng có lại gần"
Ruslin hoảng thật rồi, lớn tiếng quát Tiêu Văn Hạ và anh Phó.
Uông Hạc kia ngồi ở trong góc giờ cũng đứng dậy.
Ông ta còn muốn giúp Ruslin.
Hoàng Thiên thấy vậy, trong lòng không khỏi cạn lời.
Xem ra ngài Hạc có tiếng tăm này đúng là bị Ruslin mê hoặc rồi, cam nguyện bán mạng cho ả ta.
"Hoàng Thiên, chỉ cần anh thả tôi và Ruslin đi, anh ra điều kiện gì tôi cũng đều đồng ý"
Uông Hạc tới trước mặt Hoàng Thiên nói.
Đốp!
Hoàng Thiên không nói hai lời đã tát Uông Hạc một cái.
"Ông cũng xứng bàn điều kiện với tôi? Ngồi xuống đi."
Hoàng Thiên quát lên.
Trên mặt Uông Hạc nóng bừng, sự hung ác bùng lên trong đôi mắt, hận không thể giết chết Hoàng Thiên ngay.
Trong lòng ông ta đã thầm ra lời thề, nhất định phải đòi lại Hoàng Thiên gấp bội sự mất mặt hôm nay.
"Nghe không hiểu tôi nói gì đúng không?" Hoàng Thiên trừng mắt nhìn Uông Нас.
Uông Hạc không dám lắm lời nữa, quay lại góc tường ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm xuống, nén cơn giận này.
Sao