Anh Phó chẳng quan tâm ả ta, tìm miếng vải rách nhét vào miệng cô ả, khiến ả ta mắng không ra lời.
Trông thấy bảo bối trong lòng bị người ta vây lại như vậy, Uông Hạc tức tới độ gân xanh trên trán nổi giật lên.
"Tên họ Hoàng kia, mày muốn đưa phụ nữ của tao đi đâu?"
Uông Hạc tức giận hoàn toàn, ông ta nhảy lên, chỉ vào mặt Hoàng Thiên hỏi.
Hoàng Thiên thấy quá phiền vì Uông hạc, trông thấy ông ta còn phách lối như vậy, Hoàng Thiên vung tay tóm chặt lấy ông ta.
"Mày, mày dám động đến tao xem?" Uông Hạc tức giận nhìn Hoàng Thiên, nói mà có vẻ sợ hãi.
Có điều bản thân ông ta cũng hiểu rõ, chỉ sợ dọa không nổi Hoàng Thiên.
"Tôi thấy ông ngứa da thật đấy, vốn dĩ đã không muốn trị ông rồi.
" Hoàng Thiên nói xong thì đánh Uông Hạc một trận tơi bời.
Anh tự mình ra tay, có thể tưởng tượng được Uông Hạc thê thảm thể nào.
Mặt mũi sưng vù, răng cũng bị đánh gãy vài cái, không tới mức nguy hiểm tới mạng sống, nhưng vết thương cũng không nhẹ.
Cuối cùng cũng xử xong Uông Hạc, ông ta gào thét xin tha với Hoàng Thiên.
"Cậu Thiên, cậu Thiên à, đừng đánh nữa, tôi nghe lời cậu được không?"
Uông Hạc liên tục với tay, hoàn toàn khuất phục trước mặt Hoàng Thiên.
Đối với người thế này, Hoàng Thiên cũng không muốn dây dưa, bởi vì loại người này cũng không khiến Hoàng Thiên phải bận lòng.
"Ông đừng tưởng mình có vị thế ở thành phố Hải Dương thì tới thành phố Bắc Ninh dám nghênh ngang.
Chọc tới tôi, sào huyệt của ông ở Hải Dương cũng phải tan.
"
Hoàng Thiên chỉ vào mũi Uông Hạc, chửi rủa thậm tệ.
Uông Hạc gật đầu lia lịa: "Vâng cậu Thiên, tôi nhớ lời cậu rồi"
"Hừ, nhớ rõ tôi, chuẩn bị trả thù