"Cha, có chuyện gì mà tức giận thế?" Đúng lúc này Uông Ngân Long nghe tiếng chạy tới.
Uông Ngân Long là con trai duy nhất của Uông Hạc, ỷ vào thể lực của cha anh ta ở thành phố Hải Dương, có thể nói vô cùng hung ác, hung hăng thành thói.
"Ngân Long, cha con mất hết thể diện rồi" Uông Hạc vô cùng bức bối nói với Uông Ngân Long.
"Cha, rốt cuộc là sao thế?"
Uông Ngân Long cũng nhận ra chuyện nghiêm trọng, vội vã ngồi xuống hỏi.
Uông Hạc đập một cái đánh đập lên trên khay trà.
"Cha, cha đang bực gì thế? Có gì không vui cứ nói con nghe, con giúp cha.
" Uông Ngân Long hếch mắt xếch nói.
"Ngân Long, cha ở thành phố Bắc Ninh bị kẻ khác bắt nạt.
.
"
Uông Hạc thấy không còn người ngoài, toét miệng tí nữa thì khóc ầm lên.
Ông ta thật sự vô cùng tủi nhục, ông ta còn chưa bao giờ nhục nhã thư thể.
Uông Ngân Long thấy vậy cũng không khỏi kinh sợ.
Anh ta sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ thấy cha như vậy.
Trước nay đều là cha con họ bắt nạt người khác, ai dám bắt nạt cha con họ chứ.
"Cha, cha đừng buồn, nói đi là ai chọc giận cha?"
Hai mắt Uống Ngân Long sáng lên, hỏi tiếp.
Uông Hạc cắn răng mắng: "Con mẹ nó.
Là Hoàng Thiên ở thành phố Bắc Ninh, con nghe qua tên nhóc đó chưa?"
Uông Ngân Long vừa nghe vậy, bĩu môi nói: "Đương nhiên nghe qua rồi, tên nhóc đó hình như là cậu chủ nhà họ Hoàng ở Hà Nội? Nghe nói có quan hệ không tệ