“Anh đi nói với cậu ta là tôi không có thời gian để quan tâm tới cậu ta, nói y như vậy là được.”
Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ.
“Cậu Thiên, tôi nghĩ anh nên đi tới đó một chuyển, cái tên Uông Ngân Long này so với cha của cậu ta lợi hại hơn nhiều, lại còn rất kiêu ngạo.
Nếu anh không đi, tên nhóc này sẽ nghĩ rằng anh sợ cậu ta đấy”.
Tiêu Văn Hạ khuyên nhủ Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, rồi quyết định sẽ đi một chuyến.
Đúng như những gì Tiêu Văn Hạ đã nói, nếu như Uông Ngân Long rất điên cuồng, vậy thì hãy cho tên nhóc này một bài học nhớ đời thôi.
Nếu không, tên nhóc này sẽ tiếp tục đến quấy rối, đủ để khiến Hoàng Thiên cảm thấy phiền phức.
“Được rồi, nếu như da của Uông Ngân Long rất chắc, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta, chải da cho cậu ta.”
Hoàng Thiên nói.
“Vâng cậu Thiên.
Bây giờ tôi sẽ đi qua đón anh ngay?”
Tiêu Văn Hạ mỉm cười.
“Không cần đâu, tôi tự đi một mình đến đó