Tiêu Văn Hạ cười khẩy.
Sống chết trước mắt thì nghĩa khí đáng bao nhiêu tiền một cân chứ? Đám đàn em của Uông Ngân Long đều có phần sợ hãi, vài tên nhanh chân chạy mất, đám còn lại lập tức tan tác như chim.
Khiến Công Ngân Long tức giận đến mức trước mắt đen xì, suýt nữa thì ngất đi, giậm chân chửi đám đàn em không có lương tâm.
“Đừng chửi nữa cậu Long, đây chính là tính người, bây giờ mày chỉ có một mình thôi.
”
Tiêu Văn Ha ha ha cười khẩy, nhìn Uống Ngân Long giống như nhìn tên ngốc.
Bây giờ Uông Ngân Long thực sự giống như tên ngốc, bị Tiêu Văn Hạ đánh đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, giờ biết được liền tức giận.
“Hoàng Thiên, thả tôi ra, tôi không cần Ruslin nữa.
Tôi sẽ về thành phố Hải Dương ngay lập tức”
Uông Ngân Long trừng mắt nhìn Hoàng Thiên nói.
Hoàng Thiên cảm thấy rất buồn cười, tên Uông Ngân Long này thật lớn gan, còn muốn trở về toàn thây sao?
“Ha ha, chỗ này cậu muốn đến thì đến, muốn đi là đi à?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười, sau đó nhìn Trịnh Mỹ Hồng.
Trịnh Mỹ Hồng hiểu ý của Hoàng Thiên, vội nói: “Đi thôi chủ nhân nhà họ Hoàng, chúng ta lên lầu bàn chuyện”.
Nói xong, Trịnh Mỹ Hồng sải chân bước về phía trước, hướng lên lầu.
Hoàng Thiên cũng đi lên lầu, theo sau cô ta.
Uông Ngân Long thấy Hoàng Thiên và Trịnh Mỹ Hồng cùng lên lầu, anh ta trợn tròn cả mắt.
Bây giờ chỉ còn lại Tiêu Văn Hạ và một đám người, chỉ có một mình