Chỉ thấy Trịnh Mỹ Hồng bảo nhân viên phục vụ ra ngoài hết, sau đó tự tay rót rượu vang cho Hoàng Thiên.
“Chủ nhân nhà họ Hoàng, chúng ta cạn một ly trước đi.”
Trịnh Mỹ Hồng nói xong, uống cạn sạch rượu trong ly, rất thẳng thắn.
Hoàng Thiên nhìn ra được, người phụ nữ này không bình thường.
Uống một ly rượu với cô ta, Hoàng Thiên nói: “Cô Hồng nói đi, chị muốn nói chuyện gì với tôi?”
Trịnh Mỹ Hồng cười nói: “Cậu chủ Thiên, tôi muốn nói cho cậu biết là, cha tôi và cha cậu có tình cảm qua lại đã hai mươi mấy năm, bọn họ là bạn rất tốt”
Hoàng Thiên nghe thể rất ngạc nhiên, bởi vì anh thực sự không hiểu những cái này.
Năm đó lúc rời khỏi nhà họ Hoàng ở thủ đô, Hoàng Thiên vẫn còn nhỏ, đối với bạn tốt của cha, anh cũng không hiểu gì.
Sau này vẫn mãi không ở nhà họ Hoàng, dĩ nhiên cũng không rõ người thân và bạn bè bên cạnh cha.
Thấy Hoàng Thiên không nói gì, Trịnh Mỹ Hồng nói: “Cậu chủ Thiên cứ yên tâm, chuyện này tôi không cần phải nói dối”
“Được rồi, tôi tin chị, nhưng tôi có một thắc mắc, vì sao Uông Ngân Long lại sợ chị như thế?”
Hoàng Thiên vẫn nói nghi vấn trong lòng ra, dù anh không thèm
để mắt đến nhà họ Uông ở thành phố Hải Dương, nhưng cũng biết nhà họ Uông rất có thể lực.
Trịnh Mỹ Hồng chỉ mở một nhà hàng thôi, lại có thể trấn áp được Uông Ngân Long, khiến Hoàng Thiên thấy rất kỳ lạ.
“Cậu