Chiếc xe phía sau chờ cho xe Hoàng Thiên chạy đi rồi sau đó chậm chậm theo đuôi.
“Chồng ơi, chúng ta không về nhà sao?”
Lâm Ngọc An ngồi trêи xe, dịu dàng hỏi Hoàng Thiên.
Cô cho rằng bây giờ cả hai sẽ về nhà xem thử rốt cuộc vừa rồi Trương Lan Phượng có thật sự tức giận không. Nhưng Hoàng Thiên không muốn về, hôm nay là một ngày vui vẻ, anh không muốn đi nhìn sắc mặt của Trương Lan Phượng.
“Sắp tới giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi” Hoàng Thiên nói.
Lâm Ngọc An gật đầu, bụng cô cũng bắt đầu đói rồi: “Chúng ta đi ăn cái gì đây?”
“Em muốn ăn gì?” Hoàng Thiên hơi mỉm cười hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An ngẫm nghĩ rồi nói: “Gần đây ở chỗ chúng ta mới mở một quán thịt nướng kiểu Hàn, nghe nói hương vị rất ngon, ăn một lần là nghiện.”
Hoàng Thiên nghe xong thì cười cười: “Có cần khoa trương đến vậy không?”
“Thật mà, trong công ty có vài đồng nghiệp đã đi rồi, nghe nói thứ làm nên thương hiệu của nhà hàng này chính là nước chấm, hương vị thịt nướng của chỉ nhánh vừa mở ở thành phố của chúng ta thật sự rất tuyệt.”
Lâm Ngọc An nói tới đây đã thấy thèm chảy nước miếng, cô thích nhất là ăn thịt nướng.
Hoàng Thiên cũng biết vợ mình thích ăn món này nhất, hơn nữa kỳ lạ là Lâm Ngọc An ăn thế nào cũng không mập, dáng người vẫn thon thả gợi cảm như trước, mà cô cũng được rất nhiều cô gái hâm mộ không thôi.
“Em nói vậy thật sự làm cho anh muốn nhanh chóng được nếm thử đấy.” Hoàng Thiên nói.
“Nghe nói ông chủ của chuỗi cửa hàng thịt nướng này là người ở Hà Nội, rất có năng lực.” Lâm Ngọc An nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không để chuyện này vào trong lòng nhưng anh vẫn cảm thấy gần đây vợ đã nói chuyện với anh nhiều hơn trước, không làm lơ anh như trước kia nữa.
Sau khi lái xe đến nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc, Hoàng Thiên đỗ xe xong rồi dẫn lâm Ngọc An vào nhà hàng, tổng cộng hai tầng lầu, lầu một là bàn ăn bình thường, trang trí rất bình thường, giá cả cũng rất bình dân.
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An vừa vào đã thấy ngạc nhiên đến trợn mắt, bởi vì vào ngay đúng giờ cơm trưa nên lầu một ngồi kín người, không còn một chỗ dư nào cả.
“Lầu hai còn có mấy phòng bao, nhưng mà có hơi đắt.” Lúc này Lâm Ngọc An mới nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng Thiên, tới cũng tới rồi, ngửi được mùi thịt nướng độc đáo, cô thật sự không cam lòng đi về.
Đương nhiên Hoàng Thiên không thể để cho Lâm Ngọc An uổng công đến đây, anh cũng chẳng quan tâm đắt hay không đắt, ăn được là được.
“Được, vậy chúng ta lên lầu hai ăn đi.”
Hoàng Thiên dịu dàng nói với Lâm Ngọc An, sau đó kéo bàn tay trắng nõn như ngọc của cô đi lên lầu hai.
Dưới lầu một có rất nhiều khách nam chú ý đến Lâm Ngọc An, thấy cô xinh đẹp động lòng người thì những người đàn ông này đều nhìn chăm chú không biết ngại ngùng.
Đương nhiên, Hoàng Thiên cũng thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị một đống ánh mắt hâm mộ ghen ghét vây quanh. Anh đã sớm quen với những ánh mắt này, kéo tay Lâm Ngọc An đi lên lầu hai.
Mới vừa đi lên đã lập tức cảm nhận được sự khác biệt giữa lầu hai và lầu một.
Cho dù là khung cảnh trang trí, trang phục của nhân viên hay là tiêu chuẩn phục vụ cũng đều cách biệt rất xa.
Xã hội dịch vụ là như vậy, tiêu nhiều tiền là sẽ nhận được giá trị phục vụ khác nhau, điều này cũng không có gì là đáng trách.
Có điều trêи lầu hai lại hơi im lặng, đến một thực khách cũng không có, điều này khiến cho Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An cảm thấy rất kỳ lạ.
Hai người tìm ghế trống rồi ngồi xuống, có một nữ phục vụ nhanh chóng đi đến, lễ phép nói: “Thưa anh, thưa cô, hai người không thể ngồi ở đây được ạ.”
Chuyện này làm cho Hoàng Thiên cảm thấy hơi sửng sốt, anh quay sang hỏi nữ phục vụ: “Vị trí này không phải là để khách ngồi sao? Vì sao lại không thể ngồi?”
Nữ phục vụ lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn, giải thích với Hoàng Thiên: “Thật sự xin lỗi, toàn bộ lầu hai hôm nay đã được một vị khách quý bao hết rồi ạ.”
Bao hết?
Hoàng Thiên cảm thấy mơ hồ, ai rêu rao như vậy chứ? Không nói không rằng gì đã bao hết?
Nhìn vẻ mặt mất mát của Lâm Ngọc An, trong lòng Hoàng Thiên thấy hơi hụt hãng.
Hiếm khi vợ anh mới có hứng thú đến nơi này ăn thịt nướng mà cô thích, thế mà lại gặp phải chuyện này.
“Tôi không bao hết lầu hai, chỉ bao một bàn này thôi, bao nhiêu tiền cô cứ nói đi”
Hoàng Thiên bình tĩnh nói với nữ phục vụ Nữ phục vụ vừa nghe Hoàng Thiên nói như vậy, khóe miệng cô ta hơi giật giật.
Thầm nghĩ đây đúng là tên đầu đất, người phụ nữ bên cạnh thật là xinh đẹp nhưng mà anh lại không xứng có được mỹ nữ như vậy.
Mặc thành như vậy rồi mà còn giả vờ là người có tiền sao? Chẳng biết anh có biết ngồi khu ghế bao ở trêи lầu hai ăn một xiên thịt nướng tốn bao nhiêu tiền không nhỉ?
Trong lòng nữ phục vụ vô cùng kinh bỉ Hoàng Thiên, hơn nữa giám đốc đã sớm nói với các cô, hôm nay lầu hai không giống với mọi ngày, toàn bộ đều được giữ lại cho vị khách quý kia.
“Xin lỗi, lầu hai đã được bao hết, mời hai người đi ra ngoài giùm cho.” Nữ phục vụ mất kiên nhân trực tiếp đuổi người.
Nếu như cô ta nói chuyện một cách khách sáo thì Hoàng Thiên đã dẫn Lâm Ngọc An rời đi, vì dù gì cũng đã có người bao trọn lầu hai, cái gì cũng phải có thứ tự trước sau.
Nhưng mà Hoàng Thiên lại nhìn thấy vẻ mặt của nữ phục vụ, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, vẻ mặt ngập tràn khinh thường!
Trong lòng Hoàng Thiên thấy hơi khó chịu, anh bèn lên tiếng nói: “Chưa chắc là