Nghe Trần Giang nói xong, trong lòng người đàn ông trung niên tên Phan Minh Quân kia cũng cũng rất đắc ý. Toàn bộ lầu hai đều bị anh ta bao hết, hành động nghênh ngang như vậy có mấy ai có thể làm được chứ?
Tiêu mấy chục triệu mới bao được, người bình thường có năng lực kinh tế đến mức này sao?
Phan Minh Quân càng nghĩ càng đắc ý, giờ phút này ông ta đang đánh giá Hoàng Thiên một phen, trong lòng ông ta rất không cam lòng. Tại sao một tên nghèo hèn như vậy lại có được người phụ nữ xinh đẹp như thế này?
Thấy Trần Giang nói như vậy, trong lòng Lâm Ngọc An cũng rất tức giận. Hừ, cái gì gọi là tặng cho các cô một bàn chứ? Ai cần cô ta tặng đâu?
“Không cần, chồng ơi, chúng ta đi thôi.”
Lâm Ngọc An không muốn nói nhiều với Trần Giang, nhanh chóng kéo tay Hoàng Thiên muốn rời đi.
Trần Giang thấy Lâm Ngọc An không nể mặt mình thì cô ta càng hăng hái hơn, kéo Phan Minh Quân chặn kín lối xuống cầu thang, nói gì cũng không chịu để cho Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên đi xuống.
“Ngọc An, cô như vậy thật sự không tốt đấy, chúng ta chính là chị em họ thân thiết!
Tôi vừa tới mà cô đã đi rồi, cô có ý gì đây?”
Trần Giang trợn mắt, rồi lại chỉ trích tiếp tục Lâm Ngọc An: “Vả lại, dì cả cô còn ở đây đấy, cô nhỏ nhen rời đi như thế, chẳng lẽ không thèm nể mặt tôi và dì cả cô sao?” Lời này của Trần Giang đã trực tiếp chụp một cái mũ lên đầu Lâm Ngọc An.
“Ôi chao Ngọc An, dì cả đã tới cháu còn đi đâu chứ? Dì cả đắc tội với cháu chỗ nào sao?” Trương Lan Hương nhếch môi, vẻ mặt không vui, đanh đá hỏi.
Lâm Ngọc An thật sự không còn cách nào khác, một mình Trần Giang thì chẳng sao cả nhưng mà Trương Lan Hương lại là dì của cô.
“Dì cả, cháu không có ý này, chỉ là lầu hai đã bị mấy người bao hết nên cháu cũng không muốn quấy rầy mọi người ạ.” Lâm Ngọc An nhanh nhảu giải thích.
Trương Lan Hương nghe vậy thì cười cười: “Ha ha, Ngọc An à, cháu nói vậy nghe khách sáo quá, người một nhà sao có thể nói quầy rầy được? Nếu mẹ cháu mà biết chuyện này còn không trách dì sao?”
“Nào nào, Ngọc An, nhanh lên đây đi. Cô đừng lo lắng, Phan Minh Quân nhà chúng tôi mời khách, biết cô và Hoàng Thiên khó khăn nên sẽ không thu tiền của hai người đâu.”
Trần Giang cười khanh khách, sau đó kéo tay Lâm Ngọc An đi đến ghế bao ngay chính giữa.
Phan Minh Quân cũng đã nhìn ra quan hệ của hai chị em Trần Giang và Lâm Ngọc An không được tốt. Thấy Trần Giang kéo Lâm Ngọc An, bàn tay Phan Minh Quân lập †ức cảm thấy ngứa ngáy. Ông ta cũng định đưa tay ra kéo tay Lâm Ngọc An, thừa dịp mượn cơ hội âu yếm.
Hoàng Thiên đã sớm nhìn ra Phan Minh Quân có ý đồ với Lâm Ngọc An, đương nhiên anh đã sớm phòng bị người này.
Vừa thấy Phan Minh Quân muốn giơ móng vuốt ra, Hoàng Thiên liền chắn ngay trước mặt ông ta, sau đó ôm Lâm Ngọc An đến gần mình.
Lâm Ngọc An cũng đã có sớm nhìn thấy Phan Minh Quân không biết xấu hổ nhìn chằm chằm mình, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền phức.
Phan Minh Quân tức mà không nói được gì, trong lòng càng chướng mắt Hoàng Thiên hơn.
“Đến đây nào, Ngọc An, cô ngồi ở đây đi.”
Trần Giang giả vờ như rất nhiệt tình bảo Lâm Ngọc An ngồi bên cạnh cô ta.
Lâm Ngọc An không còn cách nào khác, không những phải ở lại mà còn bị Trương Lan Hương và Trần Giang nói ra nói vào.
Sau khi ngồi xuống với Hoàng Thiên, Lâm Ngọc An cảm thấy ngồi ở chỗ này cả người đều không được thoải mái.
Phan Minh Quân ngồi bên cạnh Trần Giang, bởi vì có Trần Giang ngồi giữa nên ông ta cũng không dám không kiêng dè nhìn chằm chằm Lâm Ngọc An nữa.
Phan Minh Quân phất tay ra hiệu cho nữ phục vụ: “Tuyết Linh, có thể mang đồ ăn lên.”
“Dạ, giám đốc Quân, tôi đi ngay đây.”
Vũ Tuyết Linh nhanh chóng gật đầu trả lời Phan Minh Quân, sau đó lắc ʍôиɠ đi xuống báo đưa đồ ăn lên.
“Ồ, Phan Minh Quân này, cậu biết rất rõ chỗ này sao? Đến tên nhân viên phục vụ mà cũng quen biết nữa.” Trương Lan Hương rất kinh ngạc hỏi Phan Minh Quân, đương nhiên là cố ý khoe khoang một chút với Lâm Ngọc An.
“Ha ha, đúng vậy dì Phượng, cháu thường đến đây ăn cơm.”
Phan Minh Quân rất đắc ý cười ha ha, lúc ông ta cười rộ lên khóe mắt hằn rõ nếp nhăn.
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nhìn nhau một cái, hai người đều hoàn toàn câm lặng không biết nói gì.
Cái người tên Phan Minh Quân này cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, so với Trương Lan Hương cũng chẳng nhỏ hơn mấy tuổi, vậy mà ông ta còn không biết ngượng miệng kêu dì Phượng.
“Ôi chao mẹ ơi, hương vị của nhà hàng thịt nướng này rất là ngon, là chuỗi cửa hàng có mặt khắp cả nước đấy. Ở đây vừa mới khai trương được hơn hai tháng mà Phan Minh Quân đã dẫn con đến đây ăn vài lần rồi” Trần Giang kiêu ngạo nói.
“Ôi, ngon thì ngon nhưng mà thật sự đắt quá: Trương Lan Hương rất phối hợp với Trần Giang, than ngắn thở dài một câu.
Trần Giang bĩu môi, nhìn lướt qua Lâm Ngọc An rồi cố ý nói: “Không sao không sao, Phan Minh Quân nhà chúng ta có rất nhiều tiền mà.”
“Có tiền thì có tiền chứ, cũng không thể quá lãng phí được. Phan Minh Quân, hôm nay bao phòng đã tốn không ít tiền đúng không?”
Trương Lan Hương biết rõ cố hỏi nói chính là vì muốn để cho Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nghe thấy.
Phan Minh Quân là một tên giảo hoạt, đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Trương Lan Hương và Trần Giang, lúc này bày ra vẻ mặt không sao cả, cười nói: “Không nhiều lắm, chỉ vài chục triệu mà thôi.”
“Ôi mẹ ơi, ăn một bữa cơm mà tốn vài chục triệu cơ à!” Trương Lan Hương kinh ngạc cảm thán.
“Ha ha, mẹ đừng đau lòng chút