Grusen đã muốn làm như vậy từ lâu, lúc này bốn người kia đã nạp đạn lên nòng, chuẩn bị nổ súng.
Phó Duy Tân sốt ruột cuống cuồng, trong miệng lại bị chặn không thể nói được, lão già này cũng sắp phát điên đến nơi.
Nhưng ông ta lại là đồng bọn của Grusen, thấy mình sắp bị đồng bọn giết chết, Phó Duy Tân thật sự buồn bực muốn chết.
Hoàng Thiên vừa nhìn thấy Đinh Toàn điên cuồng như vậy thì biết đêm nay nhất định rất khó qua khỏi!
Vừa định cố gắng hết sức liều mạng với đối phương, nhưng vào lúc này, một tiếng súng vang lên!
Một tràng tiếng súng nổ qua đi, rồi nhìn lại năm người Grusen, thấy súng trêи tay bọn họ toàn bộ bị rớt xuống đất.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bầu trời đêm, cổ tay mấy người Grusen đều bị bắn trúng, đạn của súng trường tự động, đường kính rất lớn, trực tiếp bắn gãy cổ tay của cả năm người này.
Một màn bất thình lình xảy ra, những người đang có mặt tại đây đều sợ ngây người, vài giây sau vẫn không kịp phản ứng có chuyện gì đang xảy ra.
Ngay cả Hoàng Thiên cũng cực kỳ ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng việc phải chết là không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra như thế này.
Đinh Toàn cũng ngu người luôn, cứ đứng đực ra đó như một thằng ngốc, một hồi lâu sau mới nhìn xung quanh tìm người.
Bình bịch bình bịch… Từng bóng dáng vô cùng thoăn thoắt chạy tới từ cách đó không xa, khoảng chừng mười mấy người, tất cả đều mặc quân phục ngụy trang, trong tay mỗi người đều cầm một cây súng trường tự động!
“Không được nhúc nhích!”
“Giơ tay lên!”
Mười thanh niên mặc quân phục ngụy trang bao vây đám người Đỉnh Toàn, lớn tiếng cảnh cáo bọn họ.
Đám người Grusen đã không thể nâng tay lên được rồi…, Tất cả cổ tay đều bị trúng đạn, xem như phế đi.
Chỉ có Đinh Toàn là tay chân còn linh hoạt, làm sao mà cái tên này từng nhìn thấy cục diện như thế này được? Cho nên ngoan ngoãn đưa hai tay qua đầu.
“Không nhúc nhích, không nhúc nhích, tôi giơ tay ngay đây!”
Đinh Toàn hét lớn, sợ đối phương bắn chết cậu ta.
Cùng lúc đó, một người đàn ông gầy gò được vũ trang đầy đủ, đang từ xa bước tới.
Người này bước đến trước mặt Hoàng Thiên, đứng nghiêm tiêu chuẩn, chào Hoàng Thiên theo nghỉ thức quân đội.
Trong lòng Hoàng Thiên nhẹ nhõm, ngay khi ngàn cân treo sợi tóc thì Vũ Thanh đã đến!
Người đàn ông gầy gò kia đúng là Vũ Thanh, còn mười mấy người thanh niên mặc quân phục ngụy trang kia, thì đều là thuộc hạ mà Vũ Thanh mang đến thành phố Bắc Ninh.
Trước mặt nhiều người như vậy, Vũ Thanh cũng không dám lộ ra thân phận của Hoàng Thiên, chỉ nói một câu: “Anh Thiên, tôi đã đến chậm, khiến anh sợ hãi rồi.”
“Đến rất đúng lúc.”
Hoàng Thiên cười nhạt, vỗ vỗ bả vai Vũ Thanh.
Vào thời điểm quan trọng, thì đó phải là Vũ Thanh…, thật sự quá tuyệt vời.
Đinh Toàn nhìn Vũ Thanh và mấy người do anh ta mang đến, trái tim vọt lên tới cổ họng, không biết đây là có chuyện gì đang xảy ra.
Bao vây cậu ta là những bộ quân phục ngụy trang, quả thực rất giống bộ đội đặc chủng…, rốt cuộc thì Hoàng Thiên là ai? Tại sao lại có thể điều động được những người này?
Trong lòng Đinh Toàn như có trăm ngàn sợi dây mắc vào nhau không cách nào gỡ, sợ đến mức choáng váng.
Hoàng Thiên nhìn bộ dạng ngu ngốc của Đinh Toàn, anh đi tới.
“Anh Thiên, anh, anh muốn làm cái gì…”
Đinh Toàn hoàn toàn không còn uy phong, lắp ba lắp bắp hỏi Hoàng Thiên.
“Chỉ bằng cậu, có tư cách để biết không?”
Hoàng Thiên vỗ võ khuôn mặt Đinh Toàn, lạnh lùng nói.
“Anh Thiên, tay của đám người Grusen cũng đã bị phế rồi, chuyện của chúng ta tối nay coi như xong đi, không đánh thì không quen biết mà, sau này chúng ta còn có thể làm bạn…”
Đinh Toàn không biết xấu hổ, lầm bầm với Hoàng Thiên.
“Làm bạn với Hoàng Thiên tao đây, mày cũng xứng sao?”
Giọng nói Hoàng Thiên lạnh lão.
Trái tim Đinh Toàn mãnh liệt chìm xuống, cậu ta cũng biết, Hoàng Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta như vậy.
Bịch bịch.
Đinh Toàn vẫn rất sợ chết, chân tay mềm nhữn quỳ dưới chân Hoàng Thiên.
Bốp bốp bốp bốp… Cái tên này vì để bảo vệ bản thân nên đã chủ động tát vào mặt mình.
Vừa tát, vừa gào khóc: “Cậu chủ Thiên, anh tha cho tôi lần này đi, từ nay về sau tôi sẽ rời xa thành phố Bắc Ninh, sẽ không bao.
giờ đến… Làm phiền anh nữa đâu”.
“Ha ha, đã muộn rồi. Lúc trước tôi không nên nương tay để lại một cái tai họa là cậu, làm ra biết bao nhiêu chuyện như vậy!”
Hoàng Thiên cười lạnh, nói với Đinh Toàn.
“Cậu chủ Thiên, chẳng lẽ anh thật sự muốn giết tôi hay sao?”
Đinh Toàn trơ mắt nhìn Hoàng Thiên, gần như tuyệt vọng nói.
Hoàng Thiên không thèm để ý đến cái tên này, nhìn Vũ Thanh nói: “Vũ Thanh, chẳng phải các cậu đang truy bắt đám người Grusen hay sao? Nếu vậy thì mấy người này giao cho cậu”.
Vũ Thanh gật đầu với Hoàng Thiên: “Đúng vậy, đám người Grusen thường xuyên lẻn vào Việt Nam, đã thực hiện không ít vụ giết người, bọn chúng là tội phạm truy nã!
Không chỉ có riêng bọn chúng không đâu mà cả đồng bọn của bọn chúng ở Việt Nam, toàn bộ đều phải chịu sự trừng phạt và xét xử”.
Vũ Thanh nói đến đây thì quét mắt nhìn về phía Phó Duy Tân và Đinh Toàn.
Sau khi hai người này nghe Vũ Thanh nói như vậy, cơ thể mềm nhũn ngã trêи mặt đất, không đứng dậy nổi.
“Được, vậy thì những người này giao cho cậu”.
Vũ Thanh gật đầu, sau