Hoàng Thiên vừa nhìn thấy họ đã nổi giận đùng đùng, thật sự hận không thể đánh họ thật nặng một trận nữa.
Nhìn lên mặt Trần Giang, chỉ thấy Trần Giang nào còn dáng vẻ hung hãn trước đây nữa chứ?
Trước đây Trần Giang vừa thấy Hoàng Thiên, cả cái miệng kia còn có thể vứt ra sau đầu, chứ đừng nói đến sự kiêu ngạo và khinh nhờn kia.
Nhưng lúc này, Trần Giang lại vô cùng chột dạ, chỉ muốn lách qua được ải này thôi.
Trương Vĩ cũng vậy, tên nhóc này cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không dám quái gỡ với Hoàng Thiên nữa, lòng căng thẳng cùng cực.
“Hai người muốn nói gì?”
Hoàng Thiên lạnh nhạt nhìn Trần Giang và Trương Vĩ, hỏi họ.
Trương Vĩ không dám đáp lời, cúi thấp đầu không nói lời nào.
Trần Giang cố ép ra một cười cứng nhắc, nói với Hoàng Thiên: “Em rể, giờ đã tối rồi, chị sắp sửa mệt chết đến nơi rồi đây, cậu đưa chị về nhà đi.”
“Đưa cô về nhà sao?”
Lông mày của Hoàng Thiên nhíu chặt thành một hàng, cô Trần Giang này nghĩ thế nào vậy, ông đây không xử lí cô đã là may lắm rồi, còn đưa cô về nhà à?
“Đúng đó, đã là nửa đêm khuya rồi, anh nhãn tâm để chị về nhà một mình sao? Anh yên tâm được à?”
Trần Giang tự cảm thấy mình rất tốt đẹp, còn thật sự cho rằng mình có giá trị lắm.
“Đúng đó anh rể, chị Giang là đàn bà con gái, đi về khuya không an toàn.”
Trương Vĩ đứng một bên cười gượng nói.
Hoàng Thiên vừa thấy hai người này còn cười được thì lửa giận trong lòng càng bừng cháy dữ dội hơn.
Trông có vẻ họ chẳng hề ý thức được lỗi của mình chút nào, không có chút ý muốn thay đổi nào, thật sự quá đáng ghét mà.
“Anh còn gì đáng để cười sao?”
Sắc mặt Hoàng Thiên lạnh lùng cùng cực, chỉ vào mũi Trương Vĩ hỏi.
Trương Vĩ không cười nổi nữa, anh ta miệt thị Hoàng Thiên tận xương tủy, bây giờ bị Hoàng Thiên dùng sắc mặt lạnh lùng trỏ mũi thì giận điếng người.
Một thứ đồ bỏ đi mà cũng dám kiêu căng sao? Dám trỏ vào mũi tôi nói chuyện à?
Đúng là phản rồi mà!
Trong lòng Trương Vĩ thầm nghĩ, trừng mắt với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên vốn đã muốn xử lítên em vợ không biết điều này rồi, thấy tên nhóc này còn dám phồng mang trợn mắt với anh, Hoàng Thiên sao có thể mặc cho cậu ta làm gì thì làm nữa!
Bốp!
Hoàng Thiên không nói thừa một câu, đưa tay cho Trương Vĩ một tát!
“Anh! Anh đánh tôi đến nghiện rồi phải không?”
Tròng mắt Trương Vĩ trợn tròn lên, lấy tay che mặt chất vấn Hoàng Thiên.
“Đúng là đánh anh đến nỗi ghiền rồi đấy thì thế nào!”
Hoàng Thiên tức giận đáp, rồi lại giáng hai cái tát liên tiếp xuống.
Đánh đến nỗi Trương Vĩ tắt điện, lau vết máu trêи khoé môi, không dám đáp trả lại nữa.
“Còn cô nữa, cô cười cái gì? Chơi xỏ Ngọc An xong cô vui lắm đấy à?”
Hoàng Thiên chỉ vào Trần Giang hỏi.
Trần Giang tức đến nỗi cắn môi, cô ta càng không phục, tên phế vật trong lòng cô lại làm nên trò à, dạo này kiêu căng quá nhỉ!
“Hoàng Thiên! Anh có biết rằng mình đang nói chuyện với ai không hải! Tôi tốt xấu gì cũng là chị họ anh, anh đang tỏ thái độ gì với tôi thế hả?”
Trần Giang xù lông to tiếng quát mắng Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cảm thấy rất buồn cười, Trần Giang còn biết mình là chị họ của Ngọc An sao?
“Chị họ à? Cô cũng xứng làm chị học của tôi và Ngọc An sao? Lúc cô bán Ngọc An cho Đinh Toàn có nghĩ đến việc cô ấy là em họ ruột thịt của cô không?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Trần Giang quát.
Trần Giang bị anh chất vấn mà cứng cả họng, nhưng tận sâu đáy lòng, cô ta vẫn rất xem thường Hoàng Thiên, giờ bị Hoàng Thiên giáo huấn như vậy đương nhiên cô ta rất không phục rồi.
“Hừ, anh đừng có nói mấy chuyện vô dụng này với tôi! Chuyện đã xảy ra rồi, chẳng lẽ anh muốn lấy mạng tôi à? Tránh ra, tôi muốn về nhà!”
Trần Giang nổi giận đùng đùng nói hết, ra sức đẩy Hoàng Thiên một cái.
“Cô muốn đi là đi à? Xin lỗi Ngọc An ngay!”
Hoàng Thiên đanh giọng quát.
“Gì cơ? Bảo tôi xin lỗi á? Tôi nói cho anh biết, Trần Giang này không có thói quen xin lỗi người khác!”
Trần Giang đầu nói liều, tức anh ách hét với Hoàng Thiên.
“Thôi đi Hoàng Thiên, đều đã qua rồi, để Lâm Ngọc An ở bên cạnh khuyên nhủ Hoàng Thiên, chuyện đã xảy ra rồi, cô cũng không muốn lí luận với Trân Giang xem ai đúng ai sai nữa.
Thấy Lâm Ngọc An muốn nhân nhượng để yên thân, trong lòng Hoàng Thiên vẫn rất bùi ngùi.
Tính cách cô vợ này của mình vẫn luôn như vậy, quá lương thiện quá dễ mềm lòng.
Đương nhiên Hoàng Thiên không thể cho qua như vậy, có lần thứ nhất sẽ lại có lần thứ hai, Trần Giang và Trương Vĩ giữ giá không chịu xin lỗi, chứng tỏ trong lòng họ không hề có chút hối hận nào, nói không chừng sau này sẽ còn chơi xỏ Lâm Ngọc An nữa.
“Hoàng Thiên này cũng không có thói quen lặp lại lời nói, nếu hai người đã không chịu xin lỗi, vậy thì đừng trách tôi.”
Hoàng Thiên lạnh lùng hừ lạnh, nhìn Trần Giang và Trương Vĩ nói.
Trần Giang và Trương Vĩ cũng không ngốc, đương nhiên hiểu ra được trong lời nói của Hoàng Thiên còn ẩn ý khác, e là sẽ bất lợi với họ.
“Anh nói câu này có ý gì đây? Anh nói rõ chút xem nào!”
Trần Giang có chút hoảng, vội vàng hỏi Hoàng Thiên.
“Đúng đó, trong câu này của anh còn có ẩn ý khác, rốt cuộc là có ý gì!”
Trương Vĩ cũng hoảng sợ một phen, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên hỏi.
Hoàng Thiên