Ra lệnh cho Văn Long xong, trong lòng Ngô Bá Khuê vô cùng hưng phấn.
Dù lão ta lăn lộn nhiều năm rồi, thế lực cũng rất hùng hậu nhưng từ trước tới này chưa bao giờ được chạm vào mấy món vũ khí tinh xảo như mấy cây súng ngoài kia.
Nghĩ đến việc tất cả những thứ kia sẽ thuộc về mình, lão không nén được mà hưng phấn, nghĩ này nghĩ nọ, tưởng tượng ra một viên cảnh đẹp như mơ, càng nghĩ lão ta càng cảm thấy sốt ruột, muốn cầm vào nó ngay.
Văn Long đúng là một con chó trung thành của Ngô Bá Khuê. Vừa nghe được lão ta ra lệnh thì lập tức dẫn theo mấy tên đàn ông khác đi tới trước mặt Hoàng Thiên cùng Vu Thanh.
Một kẻ trong đó lấy ra một sợi dây thừng, chuẩn bị trói Vu Thanh cùng Hoàng Thiên lại để uy hϊế͙p͙ hơn chục tên lính đặc chủng ngoài kia.
Hoàng Thiên thấy vậy biết mọi chuyện †oang rồi.
Bây giờ cơ thể anh vẫn rất yếu, vô lực, dù đã nín thở được nửa phút nhưng cũng chỉ hơi hơi hồi phục thôi, mà chút lực ấy chẳng làm được tích sự gì.
Nhìn thấy mình sắp bị trói lại, ánh mắt Hoàng Thiên bỗng trở nên lạnh lùng, anh chuẩn bị dùng một hơi cuối cùng liều mạng.
Cho dù khiến toàn thân hoàn toàn vô lực đi chăng nữa cũng không thể rơi vào tay của bọn Ngô Bá Khuê, cùng lắm thì chết ở đây!
Mấy người Văn Long vừa định đi tới trói Hoàng Thiên lại thì bỗng thấy Vu Thanh lộn người một cái dưới đất, nhanh chóng nhặt cây súng mà lúc trước đánh rơi lên!
“Không ổn!”
Tên Văn Long phản ứng nhanh nhất, tên này hét to lên một tiếng, không chỉ kêu nhanh, thằng này chạy cũng nhanh nữa, vèo một cái anh ta đã lùi xa một đoạn rồi chạy về phía một lối ra khác của hang động.
Pằng! Pằng! Pằng!
Cùng lúc đó, Vu Thanh đã nhanh như cắt nổ súng.
Tiếng súng vừa ra, tiếp theo và từng tiếng thét thảm thiết vang lên. Ba tên đàn em của Ngô Bá Khuê đều trúng một đạn vào chân, rồi nhanh chóng ngã nhào xuống đất.
Một mà này diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ, không ai lường trước được. Lão Ngô Bá Khuê vẫn còn đang đơ ra, chưa kịp phản ứng gì đã bị Vu Thanh cho ăn ngay một viên đạn vào chân trái.
Pằng!
Ngô Bá Khuê cũng ngã gục xuống mặt đất, đau tới mức gào khóc lên.
Ngô Diệu Hoa lúc này mới định thần lại, cô ta hét to một tiếng rồi mặc kệ cha mình đang lăn lộn dưới đất mà quay người bỏ đi, chạy theo hướng mà vừa nãy tên Văn Long chạy.
Păng! Pằng!
Vu Thanh không nương tay chút nào, vung tay một cái, hai viên đạn lại bay ra liên tiếp.
Tài bắn súng của anh ta quả thực là bách phát bách trúng, Ngô Diệu Hoa còn đang chạy thì bị hai viên đạn đột ngột găm vào chân khiến cô ta ngã nhão xuống, ôm đất mẹ bằng tốc độ ánh sáng.
Chỉ trong nháy mắt thôi mà tình thế đảo điên, ngay cả Hoàng Thiên cũng cảm thấy pha lật kèo này đúng là thần sầu.
Hoàng Thiên và Vu Thanh cũng không dám mở miệng để ăn mừng chiến thẳng, họ sợ lại hít vào cái mùi hương kia lần nữa thì hỏng. Hai người ăn ý liếc nhau một cái rồi nhanh chóng rút khỏi hang động.
“Anh Thanh, có chuyện gì trong đó vậy?”
Trình Ngư nghe thấy được tiếng súng vang lên liên tục trong hang động thì lập tức dẫn theo mấy người xông vào.
“Chuẩn bị mặt nạ phòng độc đi, lôi mấy người ở bên trong ra, bắn chết!”
Sắc mặt Vu Thanh lạnh lẽo ra lệnh cho Trình Ngư.
Trình Ngư lập tức đáp rồi bảo mấy người đeo mặt nạ phòng độc, xông vào trong hang động.
Trang bị của đàn em Vu Thanh thực sự quá tốt, quá đầy đủ. Bất kể tình huống bất ngờ nào xảy ra cũng có thể kịp thời ứng phó, họ mang theo cả mặt nạ phòng độc nữa nên cái mùi hương chết tiệt trong động không cần phải lo lắng rồi.
Những người này nhanh chóng đem Ngô Bá Khuê cùng Ngô Diệu Hoa tất cả đám người toàn bộ kéo ra, đúng là kéo, kéo như những con chó chết.
Giờ Ngô Bá Khuê và Ngô Diệu Hoa rêи hừ hừ, đau đớn không chịu nổi, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo đắc thăng như vừa rồi.
Ngô Bá Khuê và Ngô Diệu Hoa vô cùng khó hiểu và oan ức, thật không hiểu tại sao Vu Thanh và Hoàng Thiên đã trúng độc rồi mà vẫn có thể phản kháng mà thoát ra được.
Thoát được rồi còn dùng súng bắn vào chân bọn họ khiến họ không tài nào chạy thoát được, thật sự là khó tin.
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Ngô Bá Khuê rồi nói: “Ngô Bá Khuê, giờ thì ông phục rồi chứ?”
Ngô Bá Khuê nghe vậy thì giận điên lên, lão ta sao có thể chịu phục được?
“Phục cái con mẹ mày!”
Ngô Bá Khuê vẫn luôn là tên kiêu ngạo, lúc trước dù lão tỏ ra yếu thế nhưng không mở mồm xin xỏ một câu nào, khác xa với ba cha con họ Phạm, đến nước này nhưng lão vẫn kiêu ngạo, nghe Hoàng Thiên hỏi thì chửi ầm lên.
Hoàng Thiên cũng không vì thế mà tức giận, anh chỉ lạnh lùng quay sang nhìn Ngô Diệu Hoa mà cười nói: “Loại phụ nữ như cô thật phiền phức, mọi chuyện đến mức này là do chính cô gieo gió gặt bão.”
“Anh Hoàng Thiên, trước anh đã nói anh không làm khó phụ nữ mà, anh thả em ra đi mài”
Đến bây giờ mà Ngô Diệu Hoa vẫn còn mặt dày xin tha.
Hoàng Thiên bây giờ cứ phải nghe một đám mặt dày hơn thớt cầu xin tha thứ mà mệt mỏi kinh khủng.
Hết một tên mặt dày này lại một kẻ mặt dày khác, đúng là mặt dày đến mức làm người ta ghê tởm.
“Tôi chẳng muốn phí lời với đám các người nữa làm gì, đi châu Phi đào quặng vui ve.
Anh rất bình thản nói ra, rồi quay sang nói với Vu Thanh: “Chữa cho bọ họ vết thương ở chân rối ném hết sang châu Phi đi/”
“Vâng, hiểu rồi.”
Vu Thanh gật đầu nói.
“Chúng ta quay về Bắc Ninh thôi.”
Hoàng Thiên nói xong thì cùng mấy người Vu Thanh, Lâm Huỳnh Mai xuống núi.
Dẫn theo một đám người cùng trở về Bắc Ninh.
Sau khi trở về Bắc Ninh thì đường phố đã về