Bác gái lao công bị tát cho một cái đến nỗi hét lên thành tiếng, bà ôm mặt nhìn vợ của Văn Long, bà đã bị đánh đến ngớ người rồi.
Vừa nhìn thấy vợ của Văn Long ăn mặc cao quý như vậy, bác gái lao công không dám lên tiếng nữa, bà hiểu đạo lý nghèo không đấu nổi với giàu này.
“Mẹ nó, có phải bà bị mù không hả? Cả người tôi đều bẩn hết rồi đây này, bà làm quần áo tôi bẩn thành như vậy liệu bà có đền nổi không? Bà có biết bộ đồ này của tôi bao nhiêu tiền không hả?” Vương Xuân Anh còn chưa hả giận, bà ta chỉ vào mặt bác gái dọn dẹp, chửi liên tục một tràng dài như sớ.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, vừa nãy tôi không chú ý bà đứng ở phía sau.”
Bác gái lao công thành thật xin lỗi, hy vọng có thể dàn xếp ổn thỏa được chuyện này.
“Nói xin lỗi thì có tác dụng mẹ gì chứ?”
Vương Xuân Anh trừng mắt chửi bác gái dọn dẹp. Hai ngày nay bà ta đang phiền muốn chết, ông chồng đạo diễn Văn Long thường xuyên ở bên ngoài hỗ trợ cho mấy cô diễn viên tuyến mười tám kia được debut, Vương Xuân Anh tức sắp chết đến nơi rồi.
Hôm nay bắt được bác gái dọn dẹp này, Vương Xuân Anh như túm được người để phát tiết.
Bác gái lao công đứng ở đó không dám lên tiếng nói lại, bà biết bản thân mình không nói lại được người phụ nữ có thân phận cao quý này.
“Bà câm rồi hả? Quỳ xuống cho tôi!”
Vương Xuân Anh càng nói càng hăng, bà ta chỉ xuống mặt đất, kêu bác gái lao công quỳ xuống.
Hoàng Thiên ngồi trong xe ở gần đó đã nhìn rõ hết, lửa giận trong lòng anh tự dưng bùng cháy.
Đúng là ức hϊế͙p͙ người quá đáng, thấy bác gái lao công này dễ bị bắt nạt thì bà ta cứ thế chửi mắng người ta thậm tệ?
Người ta chỉ không cẩn thận va vào bà ta một cái, bà ta đã hùng hổ hăm dọa như thế rồi?
Trong lòng Hoàng Thiên rất khó chịu, không phải người một nhà thì không về chung được một nhà, tên Văn Long kia chẳng được tích sự gì nên vợ ông ta cũng chẳng có gì hay ho cả.
Tiêu Tấn cũng tức phát điên, mặc dù Tiêu Tấn là tên côn đồ lăn lộn ngoài xã hội nhưng anh ta cũng có lòng chính nghĩa, không chấp nhận nổi cảnh tượng người đàn bà chanh chua đi ức hϊế͙p͙ người khác như vậy.
“Bà có nghe thấy không đấy, mẹ kiếp, quỳ xuống cho tôi!” Lúc này con trai Vương Xuân Anh là Văn Quân trợn tròn mắt gào lên với bác gái lao công.
Dáng vẻ đó thật sự rất hung dữ.
Bác gái lao công đứng im ở đó không biết phải làm sao, nhưng bà ấy không quỳ xuống, người nghèo cũng có tôn nghiêm của mình, bà không thể quỳ xuống trước mặt Vương Xuân Anh được.
“Bà coi lời ông đây nói là gió thổi qua tai hả?” Văn Quân liếc mắt, cười khẩy một tiếng, sau đó anh ta đi đến trước mặt bác gái lao công, nằm lấy tóc bà ấy!
“A, anh làm gì đấy!” Bác gái lao công đau đến nỗi hét lên, bà vô cùng sợ hãi.
“Làm gì á? Bà chưa từng nghe thấy Tiểu Bá Vương là ai sao hả? Đó chính là ông đây đấy! Hôm nay nếu như bà biết điều quỳ xuống trước mặt mẹ tôi thì tôi coi như không có chuyện gì xảy ra, còn nếu không thì ông đây đánh chết bà!” Văn Quân kéo tóc bác gái lao công, hung tợn nói ra từng chữ.
Xung Quanh, người đứng xem ngày càng nhiều hơn, ai nhìn thấy cảnh hai mẹ con Vương Xuân Anh và Văn Quân bắt nạt người khác như vậy đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng là ức hϊế͙p͙ người quá đáng, tôi thấy người ta chỉ là một người lao công dễ bị bắt nạt thôi mà bọn họ lại cố tình làm khó bà ấy như thế.
“Đúng đấy, đúng là chẳng ra hạng người gì hết!”
“Haiz, đây là thói đời gì vậy?”
Mọi người xung quanh đều cảm thấy bất bình trong lòng, thế nhưng không ai dám lên giúp cả, bởi vì Vương Xuân Anh và Văn Quân quá hung dữ, hơn nữa nhìn họ rất giống người có tiền có quyền, thế nên chẳng ai dám gánh thêm phiền phức lên người cả.
Vương Xuân Anh cũng loáng thoáng nghe thấy mấy lời bàn tán của mọi người, thế nhưng bà ta chẳng thèm để bụng, bình thường bà ta đã quen thói ngang tàng hống hách như vậy nên cũng chẳng để ý mấy lời này.
“Mẹ nó! Kêu bà quỳ mà bà không quỳ!”
Vương Xuân Anh xông lên đạp mạnh vào bụng của bác gái lao công.
“Hự” Bác gái lao công đau đến ngồi xổm xuống, bà dùng tay ôm lấy bụng, mồ hôi chảy ra ròng ròng.
“Sao các người không phân biệt đúng sai gì hết đã đánh người rồi…”
Đôi mắt bác gái lao công ngấn nước, bà thật sự quá oan ức, sống đến từng tuổi này còn bị người ta đánh ngay trêи đường.
Hoàng Thiên thật sự không nhìn nổi nữa, anh vốn muốn dẫn đám người Tiêu Tấn bỏ đi, nhưng bây giờ anh đã chịu đủ lắm rồi.
“Anh Thiên.” Tiêu Tấn sớm đã không kìm nén nổi nữa, anh ta đứng bên cạnh xe Hoàng Thiên, hỏi ý kiến anh.
“Ừ” Hoàng Thiên gật đầu, ra hiệu Tiêu Tấn có thể đi qua đó giúp.
Tiêu Tấn nhanh chóng đi qua đó, tên nhóc tên Văn Quân kia vừa định động tay động chân đánh người thì bị Tiêu Tấn ở phía sau bắt lấy nắm đấm.
“Đệt mẹ!” Văn Quân trợn mắt, quay đầu hung dữ trừng mắt với Tiêu Tấn.
Tên nhóc này vừa muốn ra tay nhưng thấy khuôn mặt dữ dẫn của Tiêu Tấn, anh ta nhất thời nuốt mấy lời phía sau lại.
“Anh đ*t cái gì?” Tiêu Tấn trừng mắt lại với Văn Quân.
“Anh là ai hả? Bỏ tôi ra!” Mặc dù Văn Quân còn rất hung hăng nhưng anh ta không dám chửi tục nữa, khí thế cũng yếu đi rất nhiều.
“Nhóc con này, tuổi còn nhỏ mà đã học