Vũ Phương Đông liên tiếp khiến cho Hoàng Thiên quỳ gối vì gã ta, điều này đã hoàn toàn chọc giận Hoàng Thiên!
Theo như sự quan sát và đánh giá của Hoàng Thiên thì cái tên Vũ Phương Đông này là cái thá gì chứ? Thứ người như vậy mà cũng dám kiêu ngạo như vậy sao?
Nhưng Hoàng Thiên cũng không phải là kiểu người có đầu óc bốc đồng như vậy, trước khi đảm bảo được an toàn cho Lâm Ngọc An thì Hoàng Thiên vẫn có thể nhẫn nại.
“Mày không tin tao có thể cho mày một nghìn tỷ đồng sao?”
Hoàng Thiên kiên nhẫn hỏi Vũ Phương Đông.
Vũ Phương Đông thực sự không tin, gã ta không biết rõ lai lịch của Hoàng Thiên, gã chỉ biết Hoàng Thiên là một người khá lợi hại ở thành phố Bắc Ninh, hơn nữa anh còn là người mà Tiêu Đông Mai muốn xử lý.
Nếu nói Tiêu Đông Mai có thể đưa ra một nghìn tỷ đồng thì Vũ Phương Đông còn tin tưởng. Nhưng nếu là Hoàng Thiên có thể đưa ra thì Vũ Phương Đông nghìn lần đều không tin.
“Ha ha, một nghìn tỷ tiền đô la Zimbabwe à? Tôi thấy hình như anh bị chứng co giật não à? Pháo như thế mà cũng dám nổ sao?”
Mặt Vũ Phương Đông tràn đầy châm biếm mà nhìn Hoàng Thiên. Nói xong những lời này, gã ta còn phá lên cười to với đàn em của mình.
Có hơn hai mươi thành viên chi nhánh của Hắc Phong Đường, tất cả đều cười đến mức không thể duỗi thẳng eo mà đứng lên, tỏ rõ ý vô cùng chế giêu Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đứng bất động ở nơi đó, anh biết rằng vào giờ phút này, rất có thể Lâm Ngọc An đang ở công ty Nguyên Đạt, nhưng lại bị Vũ Phương Đông giam giữ.
Vợ anh đang ở trong tay của người ta, cho nên Hoàng Thiên đương nhiên không dám manh động. Nhưng khi anh nhìn thấy bộ dạng ngang ngược kia của Vũ Phương Đông thì trong lòng anh đã âm thầm quyết định, chỉ cần thấy được vợ mình, anh nhất định sẽ tiêu diệt Vũ Phương Đông!
“Được rồi, nếu mày không tin thì tao sẽ lập tức đưa tiền đến trước mặt mày!”
Hoàng Thiên rất bình thản, nói rõ.
Vũ Phương Đông nghe vậy thì hơi ngẩn ra, gã ta thu nụ cười lại, cẩn thận quan sát Hoàng Thiên.
Gã ta cũng không ngu. Vào lúc này, đương nhiên gã ta cũng đã nhìn ra rằng Hoàng Thiên giống như nói thật.
Chẳng lẽ Hoàng Thiên thật sự có thể đưa ra một nghìn tỷ đồng sao? Nếu thật sự như vậy thì quá tốt rồi!
Nếu có một nghìn tỷ đồng thì gã ta còn muốn làm tổng đường chủ Hắc Phong Đường làm gì chứ? Với số tiền này, gã ta có thể xuất ngoại rồi định cư ở đấy và tiêu đến mấy đời cũng không hết!
Vũ Phương Đông càng nghĩ càng thấy kϊƈɦ động, gã ta kiềm chế xúc động trong lòng, nheo mắt hỏi Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, anh thật sự có thể cho tôi một nghìn tỷ đồng sao?”
“Tao nói thật! Chỉ cần mày thả vợ tao ra thì một đồng cũng không thiếu cho mày!”
Hoàng Thiên lớn tiếng nói, dứt khoát như đỉnh chém sắt.
“Ha ha, được rồi, được rồi! Với số tiền lớn như vậy nên tôi sẽ nguyện ý tin tưởng anh một lần! Xem ra anh rất yêu vợ của mình đó, có thể dùng một nghìn tỷ đồng đồng để mua lấy mạng của cô ta, một nghìn tỷ đồng có thể tìm được bao nhiêu cô gái đẹp hơn đấy?”
Vũ Phương Đông cười ha ha, cười như một tên thô bỉ.
Lúc này, Hoàng Thiên không nói gì nữa.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Lưu Nguyệt Hoa, yêu cầu cô ấy đưa một nghìn tỷ đồng tiền mặt tới đây một cách nhanh nhất.
Thông thường rất khó lấy được một số tiên mặt lớn như vậy, nhưng Tập đoàn quốc †ế toàn cầu lại không giống như vậy. Nó có vị thế rất đặc biệt ở các ngân hàng, nhiêu ngân hàng cũng sẽ bật đèn xanh cho tập đoàn quốc tế toàn cầu nên việc huy động được một nghìn tỷ đồng đồng không thành vấn đề.
Nhưng lượng công việc phải làm cũng không hề nhỏ nên sau khi Hoàng Thiên nói chuyện điện thoại xong, phải gần khoảng một tiếng sau Lưu Nguyệt Hoa mới lái một chiếc xe toàn tiền mặt đến nơi này!
Nhưng đối với Vũ Phương Đông mà nói, đây đã là tốc độ đáng kinh ngạc rồi.
Đối với Vũ Phương Đông, trong một giờ này chính là cực hình đối với gã ta, gã ta cảm thấy vô cùng thấp thỏm!
Gã ta vừa mong đợi Hoàng Thiên có thể lấy được nhiều tiền mặt như vậy, nhưng gã ta cũng sợ Hoàng Thiên không thể làm như thế.
Vũ Phương Đồng tự mình làm mình căng thẳng đến chết.
“Anh Thiên, theo như chỉ thị của anh, một nghìn tỷ đồng tiền mặt đã được chuyển đến!”
Lưu Nguyệt Hoa mặc trang phục công sở đang báo cáo lại với Hoàng Thiên.
Mặc dù Lưu Nguyệt Hoa đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rằng ở bên này Hoàng Thiên đã xảy ra chuyện lớn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊế͙p͙ ở đây, Lưu Nguyệt Hoa vẫn rất kinh hãi.
“Anh Thiên, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Anh có muốn tôi thông báo cho nhân viên bảo vệ ở đây để họ đến giải quyết những người này không?”
Lưu Nguyệt Hoa ghé vào tai của Hoàng Thiên, nhỏ giọng nói.
Hoàng Thiên lắc đầu với cô, tỏ ý cô không cần làm như vậy.
Nếu như muốn giải quyết đám người Vũ Phương Đông này, chỉ cần Hoàng Thiên anh và Tiêu Tấn là có thể làm đượ!
c Chẳng qua là vẫn chưa thấy Lâm Ngọc An nên Hoàng Thiên cũng là ném chuột sợ vỡ bình. Nếu thật sự ép Vũ Phương Đông vào ngõ cụt, gã ta có thể chó cùng cắn dậu mà thật sự ra lệnh cho đàn em giết chết Lâm Ngọc Anl “Ôi, người đẹp này xinh quá! Ha ha, cô có chắc chắn rằng mình đã mang đến một nghìn tỷ đồng không?”
Vũ Phương Đông thèm thuồng nhìn Lưu Nguyệt Hoa, gã ta đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp và hình thể hấp dẫn của Lưu Nguyệt Hoa.
Lưu Nguyệt Hoa bị ánh mắt của Vũ Phương Đông quấy rầy đến mức không chịu được, cô hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Phương Đông một cái, tên này thật sự là một tên cực kỳ đáng ghét mài Nhưng Vũ Phương Đông cũng không quan tâm đến những điều này, gã ta còn rất đắc ý mà đến gần Lưu Nguyệt Hoa, nói: “Người đẹp, tại sao em lại không để ý đến anh vậy? Ha ha, thật sự mang một nghìn tỷ đồng đến đây sao? Nếu em có hứng thú nghe theo lời anh thì anh có thể cho em…”
Bốp!
Lưu Nguyệt Hoa giơ tay lên cho Vũ Phương Đông một cái tát!
Tính tình của người đẹp này cũng không