Hoàng Thiên nhìn thấy Vũ Phương Đông đang bày ra dáng vẻ rẻ rúng như vậy thì trong lòng anh thật sự chỉ muốn tiêu diệt cái tên này ngay lập tức!
“Ha ha, nếu như mày đã kiểm tra tiền xong rồi thì chắc hẳn cũng nên thả người đi rồi chứ nhỉ?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười rồi nói với Vũ Phương Đông.
Vũ Phương Đông cảnh giác đưa mắt nhìn mấy người hộ tống việc chuyển tiền một lượt, trong lòng gã ta vẫn cảm thấy rất không an tâm.
Hoàng Thiên có thể lấy ra được từ ngân hàng một số tiền lớn đến như vậy. Như vậy thì anh cũng chỉ cần hô lên một tiếng, đội hộ tống chuyển tiền kia nhất định cũng sẽ đứng ra để giúp Hoàng Thiên!
“Anh để cho những người hộ tống chuyển tiền này rút lui khỏi nơi đây trước đi đã”
Vũ Phương Đông hạ thấp giọng nói của chính mình, sau đó hung dữ nói với Hoàng Thiên, sợ rằng sẽ bị những người hộ tống chuyển tiền này nhìn ra vấn đề.
“Cô đưa bọn họ quay trở về trước đi, nhớ là không được phép gây thêm rắc rối.”
Hoàng Thiên nói với Lưu Nguyệt Hoa.
Lưu Nguyệt Hoa hiểu được, lời Hoàng Thiên nói đừng gây thêm rắc rối có nghĩa là đang ám chỉ rằng cô ta không được báo cảnh sát.
Lưu Nguyệt Hoa đương nhiên là sẽ nghe theo những lời mà Hoàng Thiên nói. Sau khi gật đầu một cái với anh coi như là đã đồng ý thì cô ta cũng nhanh chóng rút lui cùng với những người hộ tống chuyển tiền.
Một số lượng tiền mặt kếch xù đang bày ra ở trêи mặt đất, hai con mắt của Vũ Phương Đông cũng bị màu sắc trêи tờ tiền phản chiếu lại trở thành màu xanh biếc, trong thời điểm này, gã ta làm sao còn có tâm tình để đối phó với Hoàng Thiên được nữa?
Điều mà Vũ Phương Đông cần làm gấp bây giờ chính là chuyển hết số tiền khổng lồ này đi!
“Các người mau chóng chuyển hết chỗ tiền này lên xe đi!”
Vũ Phương Đông hạ lệnh cho đám đàn em của mình.
“Đại ca, bọn em muốn chuyển nhưng cũng không cách nào nâng lên được!”
Một tên đàn em xấu hổ mở miệng báo lại.
“Vậy mày cũng không biết gọi thêm những người khác tới để mà phụ giúp hay sao?”
Vũ Phương Đông trừng mắt rồi quát lên với tên đàn em kia.
“Vâng vâng vâng!”
Tên đàn em bị mắng xong thì nhanh chóng đi gọi thêm khoảng mười mấy tên đồng bọn tới, sau đó bắt đầu tiến hành việc chuyển tiền ra bên ngoài.
“Có thể thả người đi được hay chưa?”
Nhìn thấy tiền cũng đã được chuyển đi gần xong hết rồi, Hoàng Thiên u ám lên tiếng.
Vũ Phương Đông đã hoàn toàn bị tiền làm cho mờ mắt, hơn nữa gã ta cảm thấy, bên mình còn có hơn hai mươi tên đàn em, còn bên Hoàng Thiên chỉ có tầm mười mấy người, dù như thế nào thì cũng không cần phải sợ Hoàng Thiên nữa!
“Hì hì, cảm ơn sự hào phóng của anh Thiên nhé! Nếu như anh đã rộng rãi đưa cho tôi một nghìn tỷ như vậy thì tôi đương nhiên cũng sẽ thả vợ của anh ra chứ!”
Vũ Phương Đông đắc ý đến mức cười không khép được miệng lại, lấy bộ đàm ra sau đó ra lệnh cho mấy tên đàn em dẫn Lâm Ngọc An xuống dưới.
Có hai tên đàn em được giao nhiệm vụ trông chừng Lâm Ngọc An đang bị trói ở tầng trêи, sau khi nhận được mệnh lệnh của Vũ Phương Đông, hai tên thành viên của Hắc Phong Đường lập tức dẫn Lâm Ngọc An xuống tầng dưới.
Hoàng Thiên mong đợi nhìn về hướng cầu thang, khi nhìn thấy được Lâm Ngọc An đi xuống thì trong lòng của anh cũng nhanh chóng trở nên vô cùng kϊƈɦ động.
Chỉ có điều là, sau khi Hoàng Thiên thấy được hai tay của Lâm Ngọc An đang bị trói vòng ra phía sau lưng, trêи miệng còn bị nhét kín bằng một chiếc khăn lông, dáng vẻ xinh đẹp, tràn đầy sức sống nay lại trở nên tiều tụy, nhợt nhạt giống như đóa hoa bị phai mất màu sắc kia của cô thật sự khiến cho lòng người đau nhói, lửa giận của Hoàng Thiên cũng không thể nào đè ép xuống được nữa!
“Người đẹp Ngọc An, chúc mừng cô đã tìm được một người chồng vô cùng thương yêu chính mình nhé, anh ta đã đem một nghìn tỷ đến đây để mà chuộc lại cái mạng nhỏ cho cô, cô đúng là khiến cho người nào nhìn vào cũng phải nổ mắt ghen tị mà!”
Vũ Phương Đông vô cùng đắc ý, ba hoa nói với Lâm Ngọc An.
Miệng của Lâm Ngọc An vẫn còn bị chặn bởi chiếc khăn lông cho nên cô không thể phát ra tiếng được nhưng mà, cô có thể nghe thấy được rất rõ ràng.
Cái gì chứ? Một nghìn tỷ?
Hoàng Thiên vậy mà lại đem một nghìn tỷ đến đây để chuộc mình? Chuyện này là sự thật sao?
Những cơn sóng trong lòng Lâm Ngọc An dâng trào, vừa cảm động lại vừa không thể nào tin tưởng được những gì mà cô vừa mới được nghe thấy, thậm chí cô còn thiếu chút nữa đã quên mất rằng bản thân mình vẫn còn đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.
Lâm Ngọc An ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, cảm thấy có những lúc, Hoàng Thiên đối với cô mà nói, thật sự là vô cùng xa lạt Tối ngày hôm qua, vào thời điểm mà hai người vẫn còn ở trêи phố đi bộ, khi Hoàng Thiên đối phó với đám côn đồ kia, anh vậy mà lại rút súng ra. Cho đến bây giờ Lâm Ngọc An cũng vần không biết được tại sao Hoàng Thiên lại có thể có được súng…
Bởi vì gần đây, Hoàng Thiên đã thay đổi quá nhiều, cho nên có những lúc Lâm Ngọc An thực sự cũng không dám hỏi sâu thêm, cô sợ rằng nếu như bản thân mình hỏi càng nhiều, thì cũng sẽ phá hủy càng nhiều hình ảnh của anh ở trong lòng của chính mình.
Căn biệt thự có trị giá hàng trăm tỷ đã bị Tiêu Đông Mai cho người thiêu rụi, Hoàng Thiên nói đó là tài sản mà mẹ của anh ấy để lại cho anh ấy, điều này cũng coi như là có nguồn gốc và căn cứ đi, nhưng còn một nghìn tỷ tiền mặt hiện tại, anh ấy sẽ lại giải thích với cô như thế nào đây?
Lâm Ngọc An càng nghĩ càng cảm thấy khϊế͙p͙ sợ, ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An đang đứng trước mặt mình, anh biết vợ của anh hiện tại đang có rất nhiều chuyện không hiểu được, nhưng mà lúc này không phải là thời điểm thích hợp cho việc giải thích, có chuyện gì thì cũng đợi đến lúc về nhà rồi lại nói sau.
“Ngọc An, đừng sợ. Em sẽ không sao đâu.
Hoàng Thiên gấp gáp bước mấy bước lại gần phía Lâm Ngọc An, muốn ôm lấy Lâm Ngọc An, bao bọc cô vào trong ngực mình.
Nhưng