Lâm Minh Thủy cười nhạo Hoàng Thiên nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.
Trong lòng cô ta vẫn luôn âm thầm cạnh tranh với Tô Lạc Yến, bởi vì thời còn trung học phổ thông cô ta và Tô Lạc Yến đều xinh đẹp như nhau, là một đối thủ mạnh với cô ta.
Và Hoàng Thiên khi còn học trung học cơ sở đã từng thích Lâm Minh Thủy, Khi các bạn học cũ gặp lại nhau sau nhiều năm, Hoàng Thiên và Tô Lạc Yến lại có thể thân thiết với nhau như vậy, điều này khiến Lâm Minh Thủy thật sự rất khó chịu.
Mặc dù trong nội tâm của cô ta coi thường Hoàng Thiên, nhưng cô ta không muốn người đàn ông đã theo đuổi cô ta trở thành đồ chơi của Tô Lạc Yến.
Vì vậy, Lâm Minh Thủy đã chế nhạo Hoàng Thiên và chờ xem Tô Lạc Yến sau khi mất đi dự án thì buồn bã và tuyệt vọng như thế nào.
Thật ra trong lòng Hoàng Thiên đã biết Lâm Minh Thủy đang nghĩ gì, Hoàng Thiên thậm chí có thể đoán được một ít.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Minh Thủy, Hoàng Thiên thực sự có chút cảm xúc.
Khi còn trẻ, anh đã từng thích cô gái xinh đẹp này, mà bây giờ ai cũng đã trưởng thành nhưng mọi tình cảm tốt đẹp hồi trước không còn nữa, điều duy nhất còn lại là nhu cầu và lợi ích thôi.
“Tô Lạc Yến sẽ không thất vọng, người thất vọng sẽ là cô.”
Trêи mặt Hoàng Thiên không có biểu cảm gì, anh bình tĩnh nói với Lâm Minh Thủy.
Lâm Minh Thủy nghe xong lập tức cười to và cười rất đắc ý.
“Tôi nói này bạn học cũ, cậu cũng đừng có cố gắng nữa được không? Dì Trương là mẹ vợ của cậu, cậu thử bảo dì ấy nói cho cậu xem, cậu chủ nhà họ Hoàng sẽ giao dự án cho ai làm hả?”
Lâm Minh Thủy mỉm cười và liếc nhìn Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng đã nhận được ba tỷ năm trăm triệu tiền mặt của Vương Tử Tuyên, vì vậy bà ta đương nhiên sẽ về phe Vương Tử Tuyên.
Lúc này, bà ta lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên nói: “Minh Thủy nói đúng, dự án chắc chắn sẽ thuộc về nhà họ Vương, Chờ đến khi chủ tịch Lương đến đây thì tôi sẽ nhờ ông ấy giới thiệu tôi với cậu chủ Vương, tôi sẽ tự mình nói chuyện với cậu chủ Vương!”
Với câu trả lời chắc chắn của Trương Lan Phượng, trong lòng Vương Tử Tuyên bây giờ cảm thấy vui sướиɠ và đắc ý.
“Cảm ơn dì Trương, sau khi mọi chuyện thành công cháu sẽ báo đáp dì.”
Vương Tử Tuyên ra vẻ nịnh bợ với Trương Lan Phượng.
Trần Giang nóng lòng muốn xem kịch hay, cô ta thúc ɖu͙ƈ nói với Trương Lan Phượng: ‘Dì hai, dì có thể gọi điện thoại cho chủ tịch Lương một lần nữa đi, sao ông ấy vẫn vẫn chưa đến đây?”
Trương Lan Phượng nhìn đồng hồ, thời gian giao hẹn với Lương Mạnh Bắc đã qua hơn mười phút.
Bà ta cũng đang rất sốt ruột, dù sao chỉ cần gặp được Lương Mạnh Bắc thì sẽ biết cậu chủ Vương đang ở đâu, với một người con rể tuyệt vời như cậu chủ Vương thì bà ta nằm mơ cũng muốn có được.
“Được rồi, tôi sẽ gọi lại cho chủ tịch Lương.”
Trương Lan Phượng vui vẻ lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Mạnh Bắc.
Số điện thoại di động của Lương Mạnh Bắc được Vương Tử Tuyên nói với Trương Lan Phượng, Trương Lan Phượng giống như lấy được bảo bối lập tức lưu lại ngay ở hàng đầu tiên của danh bạ.
Nhưng mà điều làm cho Trương Lan Phượng buồn bực là Lương Mạnh Bắc không nghe điện thoại.
“Cái này, tại sao chủ tịch Lương lại tắt máy?”
Trương Lan Phượng cau mày thất vọng nói với Trần Giang.
Trần Giang cũng rất thất vọng, bởi vì cô †a đang chờ xem trò cười của Hoàng Thiên, nhưng bây giờ Lương Mạnh Bắc không đến đây, vậy cô ta xem trò cười này kiểu gì?
“Chắc không có việc gì đâu dì hai, có lẽ điện thoại của chủ tịch Lương bị mất sóng, đợi một lát nữa dì gọi lại thử xem.”
Trần Giang nói.
Trương Lan Phượng gật đầu, nhưng thật ra bà ta đang lo lắng hơn bất cứ ai khác.
Lâm Ngọc An nhìn Vương Tử Tuyên và những người khác, cảm thấy có chút khó chịu.
Đặc biệt là Lâm Minh Thủy, Lâm Ngọc An thực sự coi thường cô ta.
Bạn học cũ lâu ngày không gặp của Hoàng Thiên, vừa gặp mặt lập tức mỉa mai nhau như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc An chọc nhẹ Hoàng Thiên rồi nói: “Nếu chủ tịch Lương không đến được vậy thì chúng ta về nhà trước đi.”
Thật ra Hoàng Thiên cũng không muốn ở đây lâu, giao lưu với đám người tâm thường này cũng không có lợi gì.
Thấy vợ nói như vậy Hoàng Thiên gật đầu, chuẩn bị cùng cô rời khỏi đây.
Thật bất ngờ, Trần Giang đột nhiên đứng chắn trước mặt Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.
“Đừng đi luôn vậy chứ Hoàng Thiên, chủ tịch Lương sẽ tới đây sớm thôi, chẳng lẽ cậu đang sợ bị lộ sao? Ha ha.”
Trần Giang khoanh tay chế giễu nhìn Hoàng Thiên, ra vẻ nếu anh không nghe theo thì sẽ không buông tha.
“Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, có gì sợ bị lộ chứ?”
Hoàng Thiên lạnh nhạt nói với Trần Giang.
“Ha ha, vẫn còn mạnh mồm mạnh miệng lắm, vậy tôi hỏi cậu, nếu mà không phải có tật giật mình thì sao lại vội vã rời đi như vậy?
Ở lại đây chờ một lúc nữa không được hay sao?”
Trần Giang quệt miệng cười nói.
“Đúng vậy, tôi cũng có nghe chị Trần Giang nói là anh còn bảo mình là cậu chủ Hoàng ở Hà Nội sao? Ha ha ha, anh đúng là khoác lác hơi quá rồi đấy.”
Vương Tử Tuyên hùa theo Trần Giang cùng nhau chế nhạo Hoàng Thiên.
Lâm Minh Thủy nắm lấy cánh tay của Vương Tử Tuyên và cười to: “Hoàng Thiên à, có thể người khác không biết chỉ tiết về cậu.
Tố Huệ và tôi là bạn học cũ của cậu thì làm sao mà không biết được gia cảnh của cậu chứ? Nghiêm túc đấy, lần này cậu khoác lác cũng hơi quá