Sau khi hiểu ra điều này, Trương Lan Phượng ngừng nói.
Bà ta còn phải nhờ vả Hoàng Thiên đấy, làm sao mà bây giờ đi trêu chọc anh được.
Trần Giang thấy Lưu Nguyệt Hoa chuẩn bị rời đi, cô ta bước đến nở một nụ cười và nói với Lưu Nguyệt Hoa: “Trợ lý Lưu, cô phải nhắc nhở chủ tịch Lương một chút, tình nhân của chủ tịch Lương là Đường Lương Hạnh đang lăng nhăng với Hoàng Thiên đấy.”
Lưu Nguyệt Hoa cau mày nhìn Trần Giang.
“Xin cô hãy chú ý khi nói. Chủ tịch Lương của chúng tôi rất đàng hoàng không có tình nhân nào ở đây cả, và cũng không biết Đường Lương Hạnh kia là ai, cô mà lại nói chuyện này tiếp thì cẩn thận chúng tôi kiện cô tội vu khống.”
Trần Giang cứng họng, một câu cũng không nói ra được.
“Bà Trương, tôi đã chuyển lời của chủ tịch Lương rồi, tạm biệt.”
Lưu Nguyệt Hoa nhìn Trương Lan Phượng, sau đó xoay người rời khỏi phòng riêng.
Nhìn thấy Lưu Nguyệt Hoa rời đi, Trương Lan Phượng hoàn toàn ngẩn người.
Bà ta đã nghĩ rất tốt, hẹn Lương Mạnh Bắc đến đây ăn cơm và nhân tiện đề xuất chuyện Vương Tử Tuyên đã nhờ vả bà ta.
Nhưng bây giờ thái độ của Lương Mạnh Bắc rất rõ ràng, dự án vẫn là của nhà họ Tô, Vương Tử Kiện muốn dự án, đúng là không có cửa đâu!
Nếu không làm được điều này, cũng không có ba tỷ rưỡi nữa, làm sao Trương Lan Phượng không buồn bực bây giờ?
“Dì Trương, dì xem chuyện dự án…”
Vương Tử Tuyên không cười được nữa, anh ta thật sự rất đau lòng nhìn Trương Lan Phượng.
Ánh mắt Trương Lan Phượng không khỏi nhìn vào Hoàng Thiên.
Không biết Hoàng Thiên từ đâu có khả năng như vậy, anh thật sự có thể làm cho Lương Mạnh Bắc nghe theo!
Trương Lan Phượng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói với Hoàng Thiên: “Này, cậu bây giờ đi đến bệnh viện tìm Lương Mạnh Bắc và nói cho ông ta là hãy giao dự án cho Tử Tuyên.”
Hoàng Thiên lúc này đang rất bối rối, việc Lương Mạnh Bắc gặp tai nạn đột ngột mang đến cho anh một dự cảm vô cùng tồi tệ.
Đối với lời nói của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên không thèm quan tâm, lúc này anh trầm lặng không nói và sải bước ra khỏi phòng rời đi nơi này.
Anh ấy muốn nhanh chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt để thăm Lương Mạnh Bắc và tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Trương Lan Phượng nhìn thấy Hoàng Thiên không quan tâm đến bà ta, khóe miệng nhếch lên đầy tức giận!
“Được lắm Hoàng Thiên, cậu còn dám không quan tâm đến tôi sao? Đợi đến tối nay cậu về nhà xem”
Trương Lan Phượng tức giận nhìn bóng lưng của Hoàng Thiên, hét lên.
“Dì Trương, làm sao bây giờ?”
Vương Tử Tuyên cực kỳ buồn bực, gia đình Tô Lạc Yến tự nhiên kiếm được hàng chục tỷ cho nên anh ta không cam tâm.
Trương Lan Phượng cũng biết Hoàng Thiên nhất định phải có khả năng thay đổi được chuyện này, bà ta tuy rằng không muốn thừa nhận Hoàng Thiên có khả năng này, nhưng đây là sự thật.
“Tử Tuyên, cháu đừng lo lắng, dì cho cháu một biện pháp, việc này cháu chỉ có thể đi nhờ vả Hoàng Thiên.”
Trương Lan Phượng nói trái với lòng mình.
Mắt Vương Tử Tuyên trợn tròn khi nghe thấy: ‘Dì à, dì vừa nói cái gì vậy? Bảo cháu đi nhờ vả đồ bỏ đi kia?”
“Đừng có mở mồm ra là đổ bỏ đi, bây giờ tôi sẽ thay Hoàng Thiên trả lời rõ ràng cho anh biết, dự án nhất định sẽ không giao cho anh”
Lâm Ngọc An lúc này đã hoàn toàn tức giận và lớn tiếng nói với Vương Tử Tuyên, sau đó cô quay người rời khỏi căn phòng.
Trương Lan Phượng sững sờ, bà ta không ngờ bây giờ con gái mình lại bảo vệ Hoàng Thiên nhiều như vậy.
Vương Tử Tuyên nghiến răng, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc.
Hoàng Thiên ơi Hoàng Thiên, làm hại bố mày đánh mất dự án, mày cứ chờ đấy!
Sau khi Hoàng Thiên rời khỏi khách sạn Trang Phong, anh lập tức nhìn thấy Lưu Nguyệt Hoa ở bên đường đang ngồi trong chiếc MINI màu đỏ của cô ta và cũng không rời đi.
Khi thấy Hoàng Thiên đi ra, Lưu Nguyệt Hoa nhanh chóng xuống xe chào hỏi.
“Cô vẫn chưa đi?”
Hoàng Thiên nhìn Lưu Nguyệt Hoa nói.
“Cậu chủ, lên xe rồi từ từ nói.”
Lưu Nguyệt Hoa thì thầm nói với Hoàng Thiên và sau đó kéo Hoàng Thiên vào xe của cô ta.
Sắc mặt Hoàng Thiên ngưng trọng, nhìn về phía trước nhàn nhạt nói: “Lái xe, đi đến bệnh viện.”
Lưu Nguyệt Hoa không dám nói gì, lái xe đưa Hoàng Thiên đến bệnh viện.
Bệnh viện Nhân dân đầu tiên của thành phố Bắc Ninh.
Lương Mạnh Bắc đã rời khỏi phòng cấp cứu và được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trước cửa phòng, sáu người đàn ông mặc vest đứng đó với vẻ ngoài mạnh mẽ, bọn họ trông giống như những vệ sĩ đã được huấn luyện.
“Chủ tịch Lương ở trong đó.”
Lưu Nguyệt Hoa nói nhỏ với Hoàng Thiên.
Có Lưu Nguyệt Hoa ở đây, sáu tên vệ sĩ đương nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng mà bọn họ không biết Hoàng Thiên là ai.
Hoàng Thiên hai tay chắp sau lưng bước vào phòng bệnh.
Lưu Nguyệt Hoa Hoa không vào theo mà ở ngoài canh cửa với sáu vệ sĩ.
Cửa phòng chăm sóc đặc biệt đóng lại, Hoàng Thiên liếc nhìn xung quanh, không khỏi có chút kinh ngạc.
Anh nhìn thấy một ông lão mặc đồ thời xưa đứng ở bên cạnh giường bệnh, rõ ràng là quản gia Trần.
Nhìn thấy Hoàng Thiên, quản gia Trần vội vàng cúi đầu thật sâu và chào hỏi.
“Cậu chủ, rất vui được gặp cậu, tôi thật sự vui mừng!”
“Quản gia Trần, sao ông lại ở đây?”
Hoàng Thiên nhìn quản gia Trần và hỏi ông ấy.
“Không tới không được, cậu chủ nhìn xem, ông Lương suýt chút nữa đã mất mạng.”
Quản gia Trần chỉ vào Lương Mạnh Bắc đang nằm trêи giường bệnh.
Hoàng Thiên bước đến bên giường bệnh, nhìn Lương Mạnh Bắc đang nằm.
Lúc này, cả người trêи của Lương Mạnh Bắc được băng bó kín mít, thuốc mỡ bôi ngoài