Đã bị sa thải? Hoàng Thiên nghe tin này thì rất sốc, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Công ty Viễn Đạt đã được mua lại bởi Tập đoàn Quốc tế Toàn Oầu, Hoàng Thiên là người kiểm soát thực tế của Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu, cũng có thể nói rằng công ty nhỏ như công ty công ty Viễn Đạt cũng thuộc về Hoàng Thiên.
Ai dám sa thải vợ anh? Sợ sống lâu quá hay gì?
Nhìn thấy vợ bất bình và buồn bã vào lúc này, Hoàng Thiên thật sự rất thương.
Anh không ngờ rằng Lâm Ngọc An thực sự sẽ sà vào vòng tay anh để tìm sự an ủi, điều này thực sự khó tưởng tượng.
Nhẹ nhàng vuốt tóc vợ, Hoàng Thiên nhẹ giọng hỏi: “Ai đã sa thải em?”
Lâm Ngọc An nghe thấy thế thì càng buồn hơn.
“Nếu là người khác thì cũng thôi, chính là Trương Vĩ em họ của em, anh nói em có ấm ức không?”
Lâm Ngọc An ngước khuôn mặt xinh đẹp lên và phàn nàn với Hoàng Thiên.
Là Trương Vĩ?
Hoàng Thiên còn ngạc nhiên hơn khi nghe nói Trương Vĩ là con của Trương Định, mà Trương Định là cậu của Lâm Ngọc An.
Lần trước khi anh ở nhà của Lâm Ngọc An, vì nể mặt ông nội Trương Công Điền, Hoàng Thiên đã nhờ Lương Mạnh Bắc nhận Trương Vĩ vừa tốt nghiệp vào Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu, và Lương Mạnh Bắc trực tiếp đưa Trương Vĩ làm tổng giám đố!
c Đây là vị trí mà nhiều người có năng lực khó có thể vươn tới trong nhiều năm như vậy, Trương Vĩ cực kỳ biết ơn.
Không ngờ chỉ vài ngày sau khi Trương Vĩ nhận chức lại lật mặt ra tay với Lâm Ngọc An, chẳng phải đây quá là ăn cháo đá bát sao?
Hoàng Thiên càng tức giận khi nghĩ đến điều đó, lúc này hỏi Lâm Ngọc An: “Ngọc An, không phải Trương Vĩ ở Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu sao? Làm thế nào cậu ta có thể đến công ty Viễn Đạt để sa thải em được?”
Lâm Ngọc An thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng Thiên, nhẹ nhàng thở dài và nói: “Trương Vĩ đã đến công ty Viễn Đạt sáng nay.
Cậu ta nói rằng cậu ta bây giờ kiêm chức giám đốc điều hành của công ty Viễn Đạt và xóa bỏ chức vụ tổng giám đốc của em giáng chức xuống giám đốc.”
“Em mới nhận chức chưa đầy một tiếng đã bị cách chức. Nhiều người trong công ty đang cười nhạo em.”
Nói đến đây, Lâm Ngọc An thực sự không thoải mái, nhưng cô luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, sự việc lần này đối với cô là một sự sỉ nhục.
Hoàng Thiên nghe vậy, lửa giận trong lòng anh nổi lên.
Xem ra mình thật sự sai rồi, không nên tiến cử Trương Vĩ, lúc này thằng nhóc này vừa mới có chút địa vị đã đắc ý, không thèm nhận người thân.
“Cậu ta giáng chức của em thì ai sẽ thế chỗ? Chẳng lẽ lại đưa bạn gái vào à?”
Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An lắc đầu nói: “Không phải.
Anh không ngờ được người mà Trương Vĩ cho làm tổng giám đốc là ai đâu.”
“Ai vậy?” Hoàng Thiên có chút khó hiểu.
“Là Trần Giang.”
Lâm Ngọc An cắn môi, những người thân này đều đến bắt nạt cô, cô cảm thấy ớn lạnh.
“Phụt..”
Uống một nửa ngụm nước, Hoàng Thiên phun ra ngoài.
“Ngọc An, anh thực sự phục mấy người họ hàng này của em rồi đấy. Thằng nhóc Trương Vĩ này cùng là em họ mà nó lại về phe Trần Giang mà chống đối với em.” Hoàng Thiên cảm thấy cạn lời.
Lâm Ngọc An bất lực thở dài, trong lòng cô cảm thấy thực sự khó xử và khó chịu khi người thân của cô làm chuyện này.
“Chuyện này đừng nói nữa, về nhà thôi.”
Lâm Ngọc An nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, anh phóng xe về nhà.
Mặc dù không nói, nhưng Hoàng Thiên lại muốn hành động, bắt nạt người khác thì anh không quan tâm, bắt nạt vợ anh thì tuyệt đối không chịu nổi.
Sau khi về đến nhà, Lâm Ngọc An lập tức vào thẳng phòng, cô muốn điều chỉnh tâm trạng của mình.
Lâm Huỳnh Mai đến bệnh viện thăm bạn trai Đỗ Hành, chỉ có Trương Lan Phượng ở nhà.
Nhìn thấy con gái đã trở lại, Trương Lan Phượng đang định nói, nhưng thoạt nhìn vẻ mặt đau khổ của con gái, rõ ràng là tâm tình không tốt.
“Ngọc An, chuyện gì đã xảy ra?”
Trương Lan Phượng đứng dậy và nghỉ ngờ hỏi Lâm Ngọc An, thấy rằng Lâm Ngọc An vấn chưa nói chuyện, bà ta lập tức đưa mắt nhìn về phía Hoàng Thiên.
“Cậu ở đâu thì rắc rối theo đến đấy. Tại sao lại chọc tức con gái tôi? Cậu không biết làm gì khác ngoài chọc giận vợ mình à?”
Trương Lan Phượng liên tiếp chỉ trích Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên từ lâu đã quen với nhịp điệu ầm này rồi.
Nếu ngày nào yên bình, thì ngày đó mặt trời mọc đằng tây.
“Mẹ, không phải do con.”
Hoàng Thiên giải thích.
Nhìn thấy Hoàng Thiên lại bị mắng, Lâm Ngọc An vội vàng đi tới giải vây: “Mẹ, không phải là do Hoàng Thiên, mẹ đừng mắng anh ấy”
Trương Lan Phượng nhìn thấy Lâm Ngọc An bây giờ thực sự đang bảo vệ Hoàng Thiên, trong lòng bà ta càng tức giận.
Theo ý bà, sau này con gái bà nhất định sẽ ở bên cậu chủ Hoàng, dù cậu chủ Hoàng đối với con gái bà ta như vậy.
Nhưng bây giờ, con gái bà ta lại bảo vệ Hoàng Thiên, chẳng lẽ quan hệ của con bé với Hoàng Thiên đang nóng lên?
Đây là điều mà Trương Lan Phượng không thể chấp nhận được, bà ta không thể chờ đợi Lâm Ngọc An rời khỏi Hoàng Thiên ngay lập tức, để cô kết hôn với một gia đình giàu có như nhà họ Hoàng ở Hà Nội.