Lâm Ngọc An đã thực sự tức giận khi nghe điều này!
Người khác không hiểu ý của Trần Giang, nhưng chẳng lẽ cô không hiểu?
Chị họ này vẫn luôn lắng lơ, ỷ vào thân hình tuyệt mỹ mà bao năm nay đều phụ thuộc vào đàn ông bao nuôi.
Bây giờ Đặng Nam không đi làm, cô ta liền đá Đặng Nam đi, có thể là hiện tại không có ai hỗ trợ cô ta nên cô ta muốn tìm việc làm.
“Bác à, Ngọc An có trình độ học vấn, kinh nghiệm làm việc, làm sao Trần Giang có thể so sánh được?”
Lúc này, Hoàng Thiên lên tiếng.
Khi Hoàng Thiên nói điều này, Trương Lan Hương lập tức thay đổi sắc mặt.
Trong lòng nghĩ một phế vật như cậu thì lên tiếng làm gì? Cậu dám phản bác lại tôi sao?
“Cậu cút sang một bên cho tôi, ở đây cậu được quyền nói sao?”
Trương Lan Hương trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ không kiên nhãn.
“Ngọc An là vợ tôi, tôi phải lo chuyện này.
Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
“Haha, tôi thật sự nhìn không ra, phế vật như cậu cũng muốn nói chuyện chính sao!
Chỉ dựa vào cậu mà đòi lo chuyện này?
Không sợ gió trúng gió vẹo lưỡi à!”
Trương Lan Hương chế nhạo Hoàng Thiên.
Trương Lan Phượng tuy rằng vẫn luôn coi thường Hoàng Thiên, nhưng hiện tại ở cùng phe với Hoàng Thiên.
Nhìn thấy Hoàng Thiên bị quát nạt, Trương Lan Phượng không thể không can thiệp.
“Chị cả, chị không thể làm như vậy đượ!
cHôm nay Ngọc An vừa được thăng chức tổng giám đốc, các người liền đâm một nhát sau lưng? Đây là thể loại người thân gì chứ Trương Lan Phượng tức giận hỏi.
Trương Lan Hương đã sớm chuẩn bị, bà ta biết em gái bà ta rất không nể mặt người khác, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Hì hì, chị nói này Lan Phượng, em cũng nói chúng ta là người thân, vậy vị trí tổng giám đốc đó ai ngồi chẳng được? Để Trần Giang nhà chị ngồi thì có làm sao?”
Trương Lan Hương chế nhạo.
Trương Lan Phượng càng trở nên tức giận hơn sau khi nghe điều này, chỉ vào Trương Lan Hương và nói: “Làm gì cũng phải có thứ tự trước sau. Nếu Ngọc An đã trở thành tổng giám đốc, Trần Giang lại còn đi cướp với con bé?”
“Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, để tôi nói vài câu.”
Cha của Trần Giang, Trần Giang Hùng, đứng dậy và nói với Trương Lan Phượng một cách rất đàng hoàng: “Lan Phượng, nếu cô muốn nói rằng gia đình cô không hài lòng.
Cậu chủ Hoàng đã đồng ý giúp gia đình cô xây sơn trang Cẩm Tú rồi, đến lúc mở cửa chẳng phải nhà cô sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao? Số tiền này đủ cho gia đình cô ăn cả đời, vậy sao cô lại đến làm ầm ï vì chức tổng giám đốc này làm gì?”
“Chính vì vậy Ngọc An nhà chúng tôi sống tốt, nên mới gặp được quý nhân như cậu chủ Hoàng! Nhưng là hai chuyện khác nhau, quan trọng là chuyện này rất quá đáng Trương Lan Phượng hét lên với Trân Giang Hùng.
Những lời này cũng nói hộ suy nghĩ của Lâm Ngọc An, cả công ty đều chế giễu cô, điều này quá đau lòng.
“Hehe, dù sao thì chuyện tốt cũng không thể để Ngọc An chiếm hết được. Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, nên chấp nhận thực tế đi.”
Trần Giang cười khúc khích, rất tự hào.
Trương Định cũng đến làm hòa, lúc này mới cười với Trương Lan Phượng: “Chị hai, đừng khách sáo như vậy. Đều là người thân.
Tôi cho rằng vị trí tổng giám đốc, Trần Giang ngồi hay Ngọc An ngồi cũng đều như nhau.”
Hoàng Thiên không chịu nổi mấy người này nữa, một cái ghế tổng giám đốc nho nhỏ đối với Hoàng Thiên cũng không là cái gì.
Nhưng anh không muốn vợ mình chịu thiệt, hôm nay anh phải đòi lại công bằng cho vợt “Chỉ có Ngọc An mới có thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc, không ai khác có thể ngồi.”
Hoàng Thiên thản nhiên nói.
Những lời này vừa nói ra đã lập tức thu hút ánh mắt khinh thường của những người này.
Đặc biệt là thằng nhóc Trương Vĩ khịt mũi.
Trương Vĩ đi tới gần Hoàng Thiên, võ Hoàng Thiên vai, cười nói: “Tôi nói này, anh rể, ai làm tổng giám đốc, bây giờ anh có biết ai là người có tiếng nói cuối cùng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Trương Vĩ, Hoàng Thiên nhíu mày.
Nếu không phải là cháu của ông nội Trương Thanh Thiên, Hoàng Thiên có tiến cử cậu ta hay không?
Bây giờ thằng nhóc này lại lật mặt, bộ dạng như thể không cần biết người thân của mình ai.
“Ai là người có tiếng nói cuối cùng?”
Hoàng Thiên cười lạnh hỏi Trương Vĩ.
“Đương nhiên là tôi, còn có thể là anh sao? Haha! Ta nói này anh rể, thứ mà tôi không chịu được nhất chính là anh chém gió đấy, anh phải có năng lực ấy thì hãng chém!”
Trương Vĩ ngạo nghễ với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thật sự không nói nên lời với Trương Vĩ, anh thật sự không ngờ bản chất con người lại có thể đáng khinh như vậy.
Đây không phải là sự vô ơn sao? Vừa cho ăn một miếng, nó đã quay lại cắn mình!
“Cậu quên mất mình có thể có ngày hôm nay là ai cho rồi sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Trương Vĩ.
“Hì hì, đương nhiên là chủ tịch Lương, anh nghĩ là anh sao? Ồ, đúng vậy, là anh cầu xin chủ tịch Lương, tôi mới có được ngày hôm nay, nhưng mà, hiện tại tôi rất được chủ †ịch Lương kính trọng.”
Trương Vĩ nhìn Hoàng Thiên với vẻ châm chọc, dừng lại rồi nói tiếp: “Tôi biết anh và chủ tịch Lương cùng chơi một người phụ nữ.
Chẳng phải anh chỉ dựa vào người phụ nữ đó để đến được với chủ tịch Lương sao?”
Hoàng Thiên nhìn Trương Vĩ, không nói lời nào, chỉ xem thằng nhóc xấc láo đến mức độ nào.
Trương Vĩ thấy sắc mặt của Hoàng Thiên thật xấu xí, cậu ta khịt