Vương Đăng tuy rằng vẻ mặt hung tợn, nhưng hắn ta không dám nói lời nào
Ông Kha Phù còn chưa tới, lúc này mà mắng Hoàng Thiên thì đúng là thích chết.
Vẻ mặt Hoàng Thiên hiện nên mệt mỏi, cùng Lâm Ngọc An ngồi ở trêи ghế sô pha liếc mắt nhìn anh Huy và nói: “Anh cùng với mấy người ra chặn cửa, đừng để bọn chúng chạy mất.”
“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi anh Hoàng!”
Anh Huy lại gật đầu lia lịa, và dẫn theo bốn người anh em của mình, canh cửa, đề phòng Vương Đăng và những người khác bất ngờ trốn thoát.
Vương Đăng trong lòng cảm thấy lo lăng, tự hỏi liệu mình có thể trốn thoát không?
Hắn ta vẫn đang chờ và hy vọng ông cậu hắn đến cứu hẳn càng nhanh càng tốt!
Tên mập ôm chặt cái mũi gấy của mình, trong lòng hắn rất hận Hoàng Thiên, đợi chú của cậu chủ hắn đến sẽ đập Hoàng Thiên thành từng mảnh.
Ngoài hành lang lúc đó rất đông người đang hóng chuyện, đều sửng sốt khi thấy anh Huy đối với Hoàng Thiên như vậy.
Anh Huy là nhân vật như thế nào? Thân quen với ông Lã Việt, một người nổi tiếng trong giới xã hội đen.
Ngay cả anh Huy cũng tôn trọng anh Hoàng, anh Hoàng này là người như nào mà có cái uy vậy?
Hoàng Thiên hỏi Lâm Huỳnh Mai về sự việc, mới phát hiện ra rằng chính Đỗ Hành đã lừa Lâm Huỳnh Mai ở đây!
“Đỗ Hành, lại đây.”
Hoàng Thiên hai vẫy tay trừng mắt nhìn Đỗ Hành rồi quát lên.
Đỗ Hành sớm biết tình thế là không ổn, anh ta là nhân vật chính làm ra chuyện này.
Nếu anh ta không lừa Lâm Ngọc An bằng cách gọi điện, Lâm Ngọc An đã không bị đánh như thế này.
Đỗ Hành run rẩy đi đến, quỳ dưới chân Hoàng Thiên khẩn khoản nói.
“Anh rể, em vốn dĩ không phải người như vậy nhưng lại bị đồng tiền mê hoặc. Thằng chó Vương Đăng kia hứa sẽ cho em bốn trăm năm mươi triệu để em… “Bốp.
Đỗ Hành chưa kịp nói xong, Hoàng Thiên đã đá anh ta ngã lăn ra.
“Em đáng chết! Em không bằng con chó!
Anh rể, xin anh tha lỗi cho em…”
Đỗ Hành vừa nói van xin vừa tát vào mặt mình, vì sợ Hoàng Thiên sẽ không tha cho mình.
Hoàng Thiên không thèm đánh tên này, chỉ vào mặt hắn và nói: “Tôi không cho cậu dừng tay, cậu cứ tự vả vào mặt đi, hiểu không?”
“Em hiểu, em hiểu…”
Đỗ Hành vừa khóc vừa tự tát vào mặt mình, anh ta quỳ xuống cảm thấy nhục nhã với chính mình.
Lúc này trong phòng, Đỗ Hành đang tự tát vào mặt mình, tiếng tát vang lên bôm bốp Bên ngoài hành lang bỗng nhiên hỗn loạn.
Đám đông người xem nhanh chóng bước sang một bên, và nhìn thấy một người đàn ông mập mạp trạc bốn mươi năm mươi tuổi, cùng một người phụ nữ gợi cảm, vội vã bước vào phòng.
Phía sau hai người đó còn có một số vệ sĩ, tất cả đều trông rất dữ tợn và đầy sát khí.
Là ông Kha Phù, cậu của Vương Đăng.
Người phụ nữ bên cạnh ông ta là Lăng Thanh Trúc, cô họ của Trịnh Hiếu Phong.
Mấy ngày nay ông Kha Phù không về Hải Phòng. Cả ngày đưa Lăng Thanh Trúc đi du lịch vùng núi rừng, rảnh rỗi thì cùng Lã Việt ra ngoài uống rượu.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Vương Đăng, ông Kha Phù đã rất tức giận.
Từ xưa toàn thành phố này, chưa có ai dám không nể mặt ông ta. Ngay cả cháu trai của ông ta cũng dám đánh! Thằng đó là ai?
Có liều quá không?
Ông ta rất bực tức suy nghĩ.
Ông Kha Phù đã dẫn mọi người đến Karaoke Đường Mật với tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhìn thấy cậu của hắn ta đang đến, Vương Đăng như thể nhìn thấy vị cứu tỉnh, nức nở chạy đến bên ông Kha Phù.
“Cậu ơi, cháu bị đánh đau như thế này, cháu không sống được bao lâu nữa đâu!”
Vương Đăng ôm đùi Ông Kha Phù, vừa khóc vừa than thở.
Ông Kha Phù suýt chút nữa không nhận ra Vương Đăng vì lúc này mặt của Vương Đăng sưng lên như đầu heo, trông không giống nữa!
May mắn thay, giọng nói của hắn ta có thể nghe thấy được và ông Kha Phù còn nhận ra hắn.
“Vương Đăng, ai đánh cháu thế này?
Cháu đừng khóc, cậu sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Ông Kha Phù ân cần an ủi Vương Đăng.
Khi nghe ông ta nói thế, anh Huy càng trở nên hoảng hơn Có vẻ như ông Kha Phù khá thương cháu trai của mình, lần này Hoàng Thiên thảm rồi!
Ngay cả giờ này ông Kha Phù mà giết Hoàng Thiên trong phòng này, anh Huy cũng không dám ngăn ông ta lại, bởi vì anh ta không đủ can đảm.
Ông Kha Phù, cầu xin ông đừng làm gì, ông nên tích đức chút đi…Anh Huy nói thầm trong lòng.
“Ông chủ, là gã này đã đánh cậu chủ ạI”
Gã đàn ông béo đến trước mặt ông Kha Phù và chỉ vào Hoàng Thiên.
Lâm Ngọc An nhìn ông Kha Phù, mặc dù không biết người này, nhưng từ biểu hiện của Hoàng Huy, cô biết rằng ông Kha Phù hẳn là một người có địa vị lớn.
Nếu không, anh Huy sẽ không sợ hãi như chuột gặp mèo như vậy.
Nghĩ đến điều này, trái tim của Lâm Ngọc An như ngừng đập, mồ hôi cô ướt đẫm, rất lo lắng cho Hoàng Thiên.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Hoàng Thiên, cô thấy Hoàng Thiên rất bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ông Kha Phù theo hướng ngón tay của gã béo, lúc này nhìn thấy Hoàng Thiên.
Chân của ông Kha Phù mềm đi và ông ta suýt ngã.
Ông đã gặp rất nhiều sóng gió trong cuộc đời của mình, còn cảnh tượng nào mà ông Kha Phù chưa được nhìn thấy?
Nhưng điều khiến ông lo lắng đến vậy, trêи đời này có lẽ chỉ có trong ngày hôm nay đó là đối diện với Hoàng Thiên.
“Anh…anh Hoàng.”
Ông Kha Phù mặt mũi