Câu nói này, đối với Vương Đăng mà nói, không nghỉ ngờ gì là bản �
Vương Đăng sợ hãi đến mức nhũn chân khi nghe Hoàng Thiên nói vậy, hắn ta ngã quy xuống đất.
Vốn dĩ hắn ta đưa hai người bạn đến thành phố Bắc Ninh chơi, nhưng chỉ sau khi gặp Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai, hắn ta mới có cảm giác rung động.
Nhưng hắn ta cũng không nằm mơ mình sẽ gây ra thảm họa như vậy, và hắn ta không gánh nổi hậu quả.
“Không, không, anh Hoàng, anh Hoàng, anh không thể làm chuyện này…”
Vương Đăng yếu ớt ngồi phịch xuống đất, mồ hôi lạnh đồ ra như thác.
Hoàng Thiên còn không thèm nhìn tên cặn bã này, vợ bị đánh, nếu không cho tên cặn bã này một bài học không bao giờ quên, Hoàng Thiên cũng tự thấy xấu hổ với bản thân.
“Anh Hoàng, có thể nể mặt tôi, tha cho cậu ta lần này được không…”
Ông Kha Phù lau mồ hôi lạnh, cầu xin Hoàng Thiên.
Dù sao Vương Đăng cũng là cháu trai của ông ta, nếu như bị gấy hai ngón tay, không chỉ mất hết thể diện, sau khi trở về nhà cũng không giải thích được với mẹ Vương Đăng.
“Ông Kha Phù, lần này tôi không thể nể mặt ông, ông làm hay tôi làm?”
Giọng nói lạnh như băng của Hoàng Thiên truyền đến, trong lòng ông Kha Phù cũng lạnh đi.
Xem ra không có khả năng ngược lại, trong lòng ông Kha Phù chửi rủa Vương Đăng, đồ ngu dốt này đúng là tự tìm chết!
“Để tôi tới, anh Hoàng.”
Ông Kha Phù thì thầm với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên phớt lờ ông Kha Phù, sau đó nhìn anh Huy, và nói với anh ta: “Đưa vợ và dì tôi đến một phòng riêng.”
“Vâng, anh Hoàng!”
Anh Huy nhanh chóng đồng ý và làm động tác “mời” với Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai.
Lâm Ngọc An không muốn rời khỏi Hoàng Thiên trong chốc lát, bởi vì trong lòng cô vân còn rất lo lắng, hiện tại chỉ cần ở bên cạnh Hoàng Thiên là cô cảm thấy an toàn nhất.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên khẽ mỉm cười với cô: “Đi tới phòng trước, sau khi xong việc anh sẽ đưa em về.
*ÀI Vâng”
Lâm Ngọc An đồng ý, cùng Lâm Huỳnh Mai đi với anh Huy.
Hoàng Thiên bảo bọn họ đi ra ngoài, chỉ là không muốn bọn họ nhìn thấy máu.
Nhìn ông Kha Phù lạnh lùng, Hoàng Thiên không nói lời nào.
Ông Kha Phù hiểu ý của Hoàng Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói với người đàn ông kế bên: “Chặt hai ngón tay của Vương Đăng!”
“Kha Phù, tay trái hay tay phải?”
Một tia sáng dữ dội lóe lên trong Đầu Quả Dứa, hỏi ông Kha Phù.
Chỉ cần ông Kha Phù nói một lời, Đầu Quả Dứa sẽ lập tức chặt đứt ngón tay của Vương Đăng.
Đã đi theo ông Kha Phù, có ai là không độc ác?
Ông Kha Phù nhìn Hoàng Thiên, không biết rốt cuộc Hoàng Thiên muốn tay nào?
“Tay phải.”
Hoàng Thiên nói.
“Chặt tay phải!”
Ông Kha Phù hét lên với Đầu Quả Dứa.
“Vâng!”
Đầu Quả Dứa lấy ra một con dao sắc bén, đi tới, giãm lên lưng Vương Đăng, rồi ấn vào tay phải Vương Đăng.
“Á, tha cho tôi! Anh Hoàng, xin hãy tha cho tôi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa!”
Vương Đăng sợ tới mức hét lên, hắn ta chưa từng thấy tình cảnh này bao giờ, sợ hãi đến mức tiểu ra quần.
Khi Đầu Quả Dứa chặt con dao xuống, Vương Đăng hét lên một tiếng kinh hoàng và ngất đi trong đau đớn.
Cảnh tượng này khiến hai người bạn đồng hành của Vương Đăng sợ hãi vô cùng.
Tên béo bị gấy mũi vì sợ hãi mà giờ không còn thấy đau nữa,.
Bịch bịch.
Tên béo và người bạn đồng hành khác của Vương Đăng gần như cùng lúc, quỳ xuống dưới chân Hoàng Thiên và không ngừng cầu xin tha thứ.
Hoàng Thiên rất tức giận, hai tên đồng bọn này không thể nhẹ tay!
“Bẻ chân chúng ra.”
Hoàng Thiên đứng dậy đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại nói một lời.
Ông Kha Phù nhanh chóng đồng ý và ra lệnh cho người của mình làm theo chỉ dẫn của Hoàng Thiên.
Tiếng la hét liên tục trong phòng riêng, và Đỗ Hành, người bị tát vào mặt, ngất đi vì sợ hãi.
Sau khi Hoàng Thiên rời khỏi phòng, anh tìm Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai và đưa họ rời khỏi Karaoke Đường Mật.
Trong lúc đó, Lâm Ngọc An Không nói lời nào, cô vẫn còn bị sốc.
Lâm Huỳnh Mai lại càng sợ hãi, lúc này nhìn Hoàng Thiên, cảm thấy chính mình còn không biết người anh rể này nữa: Hoàng Thiên lái xe về nhà.
Ngôi nhà đã ở hơn ba năm này không còn là nhà của anh, anh chỉ đưa Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai trở về.
Trêи đường, Lâm Huỳnh Mai ngồi ở ghế sau nhìn Hoàng Thiên, thật lâu sau mới nói: “Anh rể, cảm ơn.”
Hoàng Thiên nở nụ cười: “Huỳnh Mai, từ trong miệng em nói ra lời này cũng không dễ dàng.”
Lâm Huỳnh Mai sắc mặt ửng hồng, nghĩ đến cô trước kia hung dữ đối với Hoàng Thiên như vậy, luôn luôn khinh thường anh, trêи mặt cô bỗng nóng bừng.
“Hừm, anh cho rằng cứu tôi thì sẽ có được cảm tình của tôi sao!”
Lâm Huỳnh Mai khit mũi, bệnh công chúa lại tái phát.
Hoàng Thiên không chấp cô, vì vậy anh tập trung lái xe.
“Em gái, em đừng đối xử với anh rể như vậy nữa. Nếu hôm nay anh rể không tới cứu chúng ta, em có biết hậu quả không?”
Lâm Ngọc An nói.
Lâm Huỳnh Mai không có lời nào, cô cũng biết chị gái mình nói đúng.
“Bây giờ em có thể nhìn rõ con người Đỗ Hành rồi, không được tiếp xúc với