Tiếng bước chân dần tới gần, vang lên cộp cộp.
Từ tiếng động có thể phản đoán ra đối phương đi giày da.
Hoàng Thiên và Vũ Thanh đều trốn trong căn phòng đối diện phòng Hà Tuyết Ngân.
Đó là một căn phòng nhỏ, bên trong cũng không bật đèn, có điều trên cửa lại có mắt mèo, có thể quan sát tình hình bên ngoài.
Mấy giây trôi qua, cuối cùng trong mắt mèo cũng xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông.
Chỉ nhìn một cái, Hoàng Thiên đã nhận ra, đúng là tên khốn Võ Phi kia!
Tên bại hoại này trông cũng ra hình ra dạng, quần áo ăn mặc cũng rất hợp lý.
Đừng thấy anh ta xuất thân nông thôn, chẳng hề có chút quê mùa nào cả, rõ ràng là mấy năm nay ra nước ngoài không uổng phí.
Lúc này, Vũ Thanh kéo kéo Hoàng Thiên, dường như đang hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Hoàng Thiên chỉ gật đầu với Vũ Thanh, ra hiệu báo anh ta hãy chuẩn bị.
“Cục cưng à! Ha ha ha, sốt ruột muốn gặp anh thế à? Sao lại còn sợ thế?” Võ Phi cất tiếng cười hèn hạ, đã đi tới cửa phòng Hà Tuyết Ngân rồi.
Hoàng Thiên vừa thấy thời cơ tới, lập tức xông ra.
Võ Phi có mọc ra tám cái chân cũng đừng hòng chạy thoát! Mở cửa phòng ra, Hoàng Thiên sải bước dài đi ra ngoài.
Sau lưng anh, Vũ Thanh cũng đi theo ra.
Hai người chạy thẳng tới chỗ Võ Phi.
Không hay rồi!
Võ Phi cả kinh trong lòng, nghe sau lưng có tiếng mở cửa và tiếng bước chân, theo bản năng liền rút một con dao từ trong túi ra, nhanh chóng quay người lại.
Vừa thấy Hoàng Thiên và Vũ Thanh ở đây, mắt Võ Phi đã trợn tròn, giống như bị sét đánh ngang tai vậy.
Sợ cái gì thì cái đó tới, sợ nhất chính là gặp Hoàng Thiên và Vũ Thanh, nhưng bọn họ đã xuất hiện rồi.
Bởi gì lúc ở nhà Kim Đại Thành, Hoàng Thiên đã tiêu hủy toàn bộ điện thoại di động của người nhà đó, còn khóa cửa lớn của biệt thự lại, cho nên người duy nhất có thể hoạt động là vợ của Kim Đại Thành cũng không thể ra khỏi cửa nhà nửa bước.
Có thể nói nhà họ Kim đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài, nếu không thì sớm đã bảo cho Võ Phi rồi.
Chính vì không nhận được thông báo cho nên tên nhãi Võ Phi này vẫn tưởng mình rất an toàn, còn có tâm trạng đến chỗ Hà Tuyết Ngân tìm trò khoái lạc.
“Hoàng Thiên, sao, sao anh lại ở đây.” Võ Phi lắp ba lắp bắp nhìn Hoàng Thiên mà nói.
Tay cầm dao cũng hơi run lên nhè nhẹ.
Thằng nhãi này bị dọa sợ rồi, theo bản năng liền sợ hãi Hoàng Thiên.
Đương nhiên rồi.
Điều anh ta còn sợ hơn chính là Vũ Thanh ở sau lưng Hoàng Thiên kìa!
Tiếng tăm của Hoàng Thiên vang dội ở nước ngoài, Võ Phi đã biết Vũ Thanh lợi hại đến đâu rồi.
Hiện giờ làm chuyện khuất tất, sao Võ Phi có thể không sợ được? “Võ Phi, không ngờ là nhanh như vậy tao đã tìm thấy mày rồi đúng không?” Hoàng Thiên cười lạnh lùng, đi đến trước mặt Võ Phi.
Thấy Hoàng Thiên đi tới, Võ Phi càng thêm căng thẳng, cầm dao lùi về phía sau hai bước, đã lùi tới cửa phòng Hà Tuyết Ngân rồi.
Hoàng Thiên vẫn đề phòng Võ Phi sẽ xông vào phòng Hà Tuyết Ngân,