Trong nhận thức của Võ Phi, trước mắt Lâm Huỳnh Mai đang ở trong tay anh ta, cho dù Hoàng Thiên muốn đụng tới anh ta thì cũng phải kiêng kị một chút chứ?
Nhưng anh ta sai rồi, Lâm Huỳnh Mai đã sớm được Hoàng Thiên cứu ra rồi, hiện giờ đang ở cùng hai cấp dưới.
“Mày đang uy hiếp tạo đấy à?”
Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi.
Võ Phi cũng hừ lạnh một tiếng, nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, lẽ nào không thể uy hiếp anh sao? Xảy ra chuyện như thế này, hai bên chúng ta tốt nhất là nên bình tĩnh lại, nói chuyện đàng hoàng.
Nếu không thỏa thuận được thì chẳng có lợi ích cho ai cả.
Anh nói xem, anh Thiên?”
Võ Phi nói tới đây, trên mặt còn hiện lên một tia đắc ý.
“Mày có tư cách nói chuyện với cậu Thiên sao?”
Lúc này, Vũ Thanh tức giận nói, một dao đâm thẳng vào đùi Võ Phi.
"A!"
Võ Phi kêu lên thảm thiết, đã phải trả giá cho sự ngông cuồng của chính mình.
Bị đâm một dao, Võ Phi cũng thành thật hơn nhiều.
Anh ta phát hiện tính khí của Vũ Thanh chẳng hề thay đổi chút nào, ra tay quá hung hãn quyết đoán.
Nếu còn nói năng linh tinh, không chừng Vũ Thanh cho một dao là trực tiếp đâm thẳng vào tim anh ta luôn.
Nghĩ tới đây, Võ Phi liền không dám lên mặt nữa, ôm bên chân chảy máu, nhìn Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
“Tao đã đến nhà mày rồi, ở nhà họ Võ đúng không?”
Lúc này, Hoàng Thiên nói với Võ Phi.
Lời này vừa nói ra, Võ Phi đã lập tức há mồm trợn mắt, ngây ngẩn ra đứng nguyên tại chỗ.
Nếu Hoàng Thiên đã có thể nói ra địa danh nhà họ Võ này, tất nhiên là anh đã từng tới đó rồi.
Mẹ nó Nông Trọng Tôn, lẽ nào mày đã đầu quân cho Hoàng Thiên rồi ư? Tại sao lại không gọi điện thoại báo cáo cho tao?
Võ Phi âm thầm mắng chửi Nông Trọng Tôn trong lòng, đã sắp hận tên đàn em này đến chết rồi.
“Nói như vậy, anh đã cứu Lâm Huỳnh Mai đi rồi à?”
Võ Phi nghiến răng nói, trên trán túa đầy mồ hôi.
“Không sai, cho nên mày đừng mơ mộng hão huyền nữa.
Mày không uy hiếp được tạo đầu”
Hoàng Thiên nói với Võ Phi.
Võ Phi biết là xong đời rồi, tấm kim bài miễn tử duy nhất bây giờ cũng không tồn tại nữa rồi.
Không có Lâm Huỳnh Mai trong tay, Hoàng Thiên sẽ không kiêng kị bất cứ điều gì.
“Anh Thiên, thủ đoạn giỏi đấy! Chắc chắn là do ông cậu kém cỏi của tôi nói với anh đúng không? Nếu không anh không thể tìm thấy nhà tôi được”
Võ Phi nghiến răng nói.
“Mày nói đúng rồi, là Kim Đại Thành bản đứng mày đó”
Hoàng Thiên cười lạnh nói.
“Tên khốn kiếp này!”
Võ Phi tức giận mắng.
Anh ta cảm thấy rất bực bội.
Đều vì giúp Kim Đại Thành trút giận nên anh ta mới tới thành phố Bắc Ninh, làm ra những chuyện chọc giận Hoàng Thiên.
Nếu không thì anh ta cũng không chọc vào Hoàng Thiên, càng không phải chịu một nhát dao của Vũ Thanh.
Nhưng hiện giờ tất cả đều đã muộn rồi.
Lần này đắc tội với Hoàng Thiên là tội chết, cũng không biết Hoàng Thiên có thể tha cho anh ta hay không.
“Anh Thiên, đều do tôi nhất thời hồ đồ, là Kim Đại Thành kêu tôi đưa ý kiến cho ông ta nên tôi mới...”
“Nên mới muốn giết chết đứa con chưa chào đời của tao?”
Hoàng Thiên lạnh giọng quát, trên mặt ngập tràn sát khí.
Sở dĩ muốn giết Võ Phi, căn nguyên chính là từ chuyện này.
Võ Phi, Hoàng Thiên chắc chắn phải giết.
Võ Phi sợ đến mức lông tóc dựng ngược cả lên.
Anh ta phát hiện ra, toàn thân Hoàng Thiên từ trên xuống dưới đều cuồn cuộn sát khí, có vẻ như muốn làm thịt anh ta rồi.
“Anh Thiên, xin