Ngay lúc ánh mắt Hoàng Thiên rơi vào trên mặt Từ Khôn, cậu ta mới bớt vẻ phóng túng đi.
một chút đi một chút, cậu ta cảm giác được ánh mắt lạnh người của Hoàng Thiên, giống như hai con dao sắc, đúng là đủ dọa người.
Lương Mạnh Bắc vẫn cứ hị hị ha ha như cũ, đối mặt với sự chất vấn của Hoàng Thiên, ông ta cũng không hoảng hốt.
Hiển nhiên là đã sớm nghĩ ra cách giải thích.
“Không có sự bổ nhiệm của cậu thì không thể bổ nhiệm Phó tổng giám đốc mới sao? Ha ha, cậu chủ, cậu phải bình tĩnh đi, tôi thấy có vẻ cậu không được vui lắm?”
Lương Mạnh Bắc cười lạnh ha ha một trận, vô cùng kén chọn nhìn Hoàng Thiên.
Đến tình hình như bây giờ, Hoàng Thiên xem như đã hoàn toàn hiểu rõ đang có chuyện lớn gì đó với Lương Mạnh Bắc! Tên này, đúng là cũng đủ thâm sâu.
Trước kia thể hiện sự trung thành tuyệt đối như thế, mỗi lần gặp mặt, tên này đều sẽ cúi đầu khom lưng, cung chúc tôn trọng.
Bây giờ không biết ỷ vào cái gì mà Lương Mạnh Bắc lại dám càn rỡ như thế.
“Lương Mạnh Bắc, chú có biết mình đang nói gì không? Tôi thấy có vẻ như chú đến cả chuyện mình họ gì cũng quên mất?”
Sắc mặt Hoàng Thiên dần dần trở nên u ám lạnh lùng, đi về phía Lương Mạnh Bắc.
Lưu Nguyệt Hoa vẫn luôn ở phía sau Hoàng Thiên quan sát, cô đã sớm vô cùng tức giận.
Cô cũng không ngờ được Lương Mạnh Bắc lại biến thành bộ dạng như thế này, không coi cậu chủ ra gì một chút nào!
Ai đã cho ông ta dũng khí làm như thế, Tĩnh Như sao?
Thấy Hoàng Thiên bước đến, Lương Mạnh Bắc mặc biến sắc, ông ta đối mặt với Hoàng Thiên, theo bản năng vẫn có chút e ngại.
“Cậu chủ, lời này của cậu có chút khó nghe đó”
Lương Mạnh Bắc ra vẻ bình tĩnh, lạnh như băng nói với Hoàng Thiên.
Thấy Lương Mạnh Bắc có thể giả bộ làm sói già vẫy đuôi như thế, Hoàng Thiên cũng không muốn hùa theo ông ta.
Đưa tay ra nắm chặt lấy cà vạt của Lương Mạnh Bắc, Hoàng Thiên nhẹ nhàng nhấc Lương Mạnh Bắc từ trên ghế lên.
Mặc dù Hoàng Thiên có vẻ rất nhẹ nhàng như Lương Mạnh Bắc không thể chịu được, ông ta cảm giác như mình bị siết đến tắc thở.
“Hoàng Thiên, cậu, cậu định làm gì?"
Lương Mạnh Bắc trợn trắng mắt, tức giận chất vấn.
“Tôi ở đây mà chú còn dám yên ổn ngồi ở chỗ đó nói chuyện với tôi sao?”
“Lươn lẹo, chú thật sự coi mình là cái gì đó?”
Hoàng Thiên quát hỏi.
Mỗi một câu hỏi là một cái cái tát.
Sau hai a cái cái tát bộp bộp, hai bên mặt của Lương Mạnh Bắc trong nháy mắt biến thành một chiếc bánh bao lớn phồng lên.
Chuyện này làm Lương Mạnh Bắc trở tay không kịp, ông ta nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Thiên nói ra tay liền ra tay, vậy mà đánh ông ta thật.
Ông ta ở Quốc tế Hoàn Vũ làm mưa làm gió đã quen, trên dưới công ty ai thấy ông ta cũng phải một mực cung kính, chuyện này cũng đủ làm ông ta lâng lâng.
“Dám gọi tôi là Hoàng Thiên? Ngay cả cậu chủ cũng không muốn gọi nữa?”
Hoàng Thiên tức giận nói, lại thêm một cái tát giáng thẳng vào mặt Lương Mạnh Bắc.
Bộp một tiếng, Lương Mạnh Bắc bị tát lật cả người, cùng lúc đó Hoàng Thiên cũng thả ông ta ra.
“Bát nháo! Dám đảnh tạo như thế, bảo vệ, bảo vệ!”
Lương Mạnh Bắc gân cổ lên hét to.
“Chủ tịch Bắc, ông cũng đừng hét nữa, bảo vệ thì dám làm gì cậu chủ sao?” Giọng Lưu Nguyệt Hoa lạnh như băng nói, cô cũng xem như là nhìn thấu mọi chuyện, Lương Mạnh Bắc đã không còn là tổng giám đốc Bắc trước kia nữa, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
“Lưu Nguyệt Hoa cô câm miệng cho tôi! Không có sự đồng ý của tôi mà cô dám ra ngoài trong lúc làm việc, cô bị đuổi việc!”
Lương Mạnh Bắc tức giận quát Lưu Nguyệt Hoa.
“Hừ, chủ của Quốc tế Hoàn vũ là cậu chủ, ông dựa vào cái gì mà đuổi việc tôi”
Lưu Nguyệt Hoa khẽ nói.
“Dựa vào cái gì? Hừ hừ, tôi cũng không ngại nói với cô đâu, Quốc tế Hoàn vũ đã không còn phải là của Hoàng Thiên nữa, tất cả các sản nghiệp của nhà họ Hoàng ở thủ đô đã không còn liên quan gì đến Hoàng Thiên nữa!”
Lương Mạnh Bắc lau khóe miệng đầy máu lạnh lùng khẽ nói.
Lúc nói đến đây ông ta còn cố ý liếc nhìn Hoàng Thiên, thật ra lời này chính là nói cho Hoàng Thiên nghe.
Hoàng Thiên nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.
Anh thật ra cũng đã sớm ý thức được rằng mọi chuyện không ổn, Lương Mạnh Bắc dám làm càn như thế, chỉ riêng chuyện này đã là tín hiệu mãnh liệt.
Cho nên Hoàng Thiên cũng không nghi ngờ những lời này của Lương Mạnh Bắc.
Anh chỉ là nhất thời không hiểu rõ