“Ha ha, chủ tịch Bắc nói rất đúng, nhưng tuổi của tôi cũng trạc tuổi Hoàng Thiên, tôi nghĩ Hoàng Thiên không gọi được nhỉ?”
Từ Khôn cũng cười rất đắc ý, ánh mắt mỉa mai nhìn Hoàng Thiên.
Lương Mạnh Bắc càng như vậy, ông ta cười nói: “Ha ha, bối phận không thể loạn, chị ngài và cha Hoàng Thiên từng có tình cảm vợ chồng, bà kia coi như mẹ kế Hoàng Thiên, ngài cũng nên xem Hoàng Thiên là cậu”
“Phanh!”
Lương Mạnh Bắc vừa định xàm tiếp vài câu thì bị Hoàng Thiên đạp một phát bay ra ngoài.
Vút một tiếng, cơ thể to bé của Lương Mạnh Bắc nằm trên bàn, đè nát ấm trà trên bàn, sau lưng Lương Mạnh Bắc lập tức bị mảnh vỡ gốm sứ đâm thủng, đau đến nỗi ông ta la lên.
Từ Khôn thấy thế cũng giật mình sợ hãi, vừa muốn ra tay giúp Lương Mạnh Bắc thì bị Hoàng Thiên nắm tóc.
Hoàng Thiên đang đau buồn trong lòng, Từ Khôn và Lương Mạnh Bắc còn dám nói lời châm chọc và khiêu khích như vậy, Hoàng Thiên làm sao có thể nhịn họ?
“Tạo bảo mày gọi cậu một tiếng, mày dám không đồng ý à?”.
Ánh mắt Hoàng Thiên bén nhọn hù dọa nhìn Từ Khôn mà lạnh giọng nói.
Từ Khôn bị khí thế mạnh mẽ phát ra trên người Hoàng Thiên hù dọa, cảm giác tóc cũng sắp rụng hết, rốt cuộc cậu ta cũng hoảng sợ.
“Hoàng Thiên, anh anh thả tôi ra, có lời gì từ từ nói, bạo lực không giải quyết được vấn đề gì cả.
”
Từ Khôn lắp bắp run rẩy khuyên nhủ.
“Bạo lực không giải quyết được vấn đề nhưng có thể giải quyết mày”
Hoàng Thiên nói xong thì nên mười cái súng điện vào mặt Từ Khôn.
“Ôi má ơi.
”
Từ Khôn bị nện không ngừng kêu thảm thiết, mũi cũng bị đập gãy mất, máu tươi chảy ra.
Thấy cảnh này, Lưu Nguyệt Hoa bị hù dọa đến nỗi che miệng lại.
Cô ấy nào từng gặp cảnh ẩu đả thảm thiết như vậy? Có thể nghe rõ âm thanh mũi bị gãy, hơn nữa Từ Khôn máu me đầy mặt rất khủng bố, cô ta bị hù dọa đến tâm thần phân liệt.
Chẳng qua Lưu Nguyệt Hoa cũng cảm thấy hả giận, bởi vì Lương Mạnh Bắc và Từ Khôn châm chọc Hoàng Thiên như vậy, cô ấy đã sớm tức giận đầy bụng.
“Đừng đánh Hoàng Thiên, đánh người là phạm pháp, đại luật sư Ngô Đông Tường ở kế bên, ông ta sẽ kiện anh”
Từ Khôn bị đánh đến không chịu nổi bèn hét lên.
Nghe Từ Khôn nói như vậy xong, trong mắt Hoàng Thiên lóe lên ánh sáng, anh không đánh Từ Khôn nữa.
Ngô Đông Tường thế mà cũng tới? Đây chính là người tin cần bên cạnh cha, tất cả vấn đề pháp lý của cha anh những năm gần đây đều là Ngô Đông Tường xử lý.
Huống chi di chúc của cha cũng là Ngô Đông Tường làm thủ tục công chức, nếu như di chúc có vấn đề thì Ngô Đông Tường chắc chắn biết rõ.
“Gọi Ngô Đông Tường đến”.
Một tay Hoàng Thiên kéo lấy tóc Từ Khôn, nói với Lương Mạnh Bắc vừa mới đứng lên.
Lương Mạnh Bắc đã không còn kiêu ngạo như vừa nãy, ông ta xem như thấy rõ, lạc đà gầy còn to hơn ngựa báo, cho dù Hoàng Thiên sẽ mất đi tất cả ngay lập tức thì cũng không phải người ta ông ta có thể tùy tiện trêu chọc.
“Ông ta ở căn phòng sát vách, tôi đi xem thử”
Lương Mạnh Bắc ôm bụng đi ra khỏi phòng.
Hoàng Thiên không yên tâm, lúc này anh kéo Từ Khôn ra khỏi văn phòng, đi theo sau lưng Lương Mạnh Bắc.
Lưu Nguyệt Hoa cũng đi theo ra ngoài, cô ấy ghé vào bên tại Hoàng Thiên nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, đây là phòng làm việc của tôi”
Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn lên, không sai, trước mắt chính là văn phòng trợ lý chủ tịch, là chỗ làm việc mỗi ngày của Lưu Nguyệt Hoa.
Ngô Đông Tường kia tại sao lại ở trong văn phòng của Lưu Nguyệt Hoa? Không phải nên ở cùng Lương Mạnh Bắc sao? Lương Mạnh Bắc gõ cửa một cái, khoảng hơn một phút đồng hồ trôi qua, cửa ban công phòng của Lưu Nguyệt Hoa lúc này mới từ từ mở ra từ bên trong.
Một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn da trắng môi hồng sau khi mở cửa ra thì đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ thỏa mãn, còn sửa sang thắt lưng và áo vest có vẻ hơi xốc xếch trên người.
Một nhân viên nữ dáng người cao gầy có gương mặt xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện, gương mặt đỏ ửng mắc cỡ không chào