Hoàng Thiên nhanh chóng đỡ bà đứng dậy, quay ra nói với Đặng Đại Trung đang nằm trên chiếc giường: “Cố gắng dưỡng thương cho thật tốt, chuyện về phiên toà, tôi sẽ thu xếp cho người khác thay thế vào vị trí của ông”
“Cảm ơn cậu chủ!”
Đặng Đại Trung cả kích khôn cùng, nói.
Sau khi Hoàng Thiên đến an ủi vợ chồng Đặng Đại Trung xong, rồi cùng với quản gia Trần rời khỏi bệnh viện.
Đi ra ngoài bệnh viện, tiếng chuông điện thoại của quản gia Trần đột nhiên reo lên.
Nghe xong điện thoại, sắc mặt của quản gia Trần khó coi hơn hẳn.
Hoàng Thiên nhìn xong, hỏi: “Điện thoại ai gọi đến?”
“Cậu chủ, tôi nói cậu đừng tức giận nhé”
Quản gia Trần thở một hơi dài, nói với Hoàng Thiên.
“Nói!”
“Là Ngô Vũ Đình gọi tới, cô ta muốn hẹn tôi gặp mặt.
Để đàm phán về chuyện của cha cô ta"
Quản gia Trần nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên vừa nghe xong, lúc này cơn giận dữ hiện rõ lên gương mặt anh.
Đúng lúc tôi đang muốn tìm cô ta, thì cô ta lại tự đem mình dâng đến tận cửa?”
“Ông hãy gọi lại trả lời cô ta về vụ này, cứ nói là tôi đồng ý cùng cô gặp mặt”
Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.
“Vâng”
Quản gia Trần đồng ý một tiếng, lập tức gọi lại cho Ngô Vũ Đình.
Trong cuộc gọi, quản gia Trần hẹn Ngô Vũ Đình đến nhà hàng Tứ Phương gặp mặt.
Phải hẹn gặp ở quán cơm nhỏ như vậy, cũng là do quản gia Trần cố ý sắp đặt, ông ta đích thực quá ghét cái tên Ngô Vũ Đình này, muốn làm dập đi sự kiêu ngạo của cô ta.
“Cậu chủ, tôi xin phép đưa cậu về trước vậy?”
Quản gia Trần nói.
“Ông đùa gì vậy, tôi còn phải gặp mặt mụ đàn bà này nữa.
”
Hoàng Thiên cười lạnh.
Quản gia Trần không dám nói gì thêm, cùng với Hoàng Thiên lên xe, chạy thẳng đến