Trong lòng nghĩ như thế, Ngô Vũ Đình vô cùng bất mãn với Hoàng Thiên.
Theo ý kiến của cô, tuy rằng Hoàng Thiên bây giờ đã là ông chủ của nhà họ Hoàng, nhưng như thế cũng không là vấn đề gì to lớn cả với cô ta.
Bởi vì cô ta đã nghe người ta bàn tán từ rất lâu rồi, Hoàng Thiên chưa từng ở
nhà họ Hoàng, anh cũng chỉ mới dọn về đấy ở một hai năm gần đây thôi.
Trước đó, Hoàng Thiên cũng chỉ là một tên nghèo nàn rách nát.
"Hoàng Thiên, anh đến thật đúng lúc đấy.
Vừa hay tôi đang có việc tìm anh đây"
Ngô Vũ Đình dường như chẳng để anh ta vào mắt, bước tới không chút khách khí đối với Hoàng Thiên nói.
Hoàng Thiên nhìn người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt, thật sự là không còn lại gì để nói nữa.
Khuôn mặt đẹp như thế, nhưng bên trong lại độc ác vô cùng, cô ta còn làm mù cả một con mắt của Đặng Đại Trung.
Nếu như chỉ là đánh gãy chân của Đặng Đại Trung, Hoàng Thiên cũng sẽ không tức giận đến như vậy, dù sao thì việc gãy chân vẫn còn có thể nối lại chân gãy của mình được.
Nhưng mắt anh ta bị mù rồi, Đặng Đại Trung anh ta sau này phải làm sao chứ? Quãng đời còn lại của anh ta cũng sẽ vô cùng bất tiện.
"Cô ta là Ngô Vũ Đình sao? Là con gái của Ngô Đông Tường hả?"
Hoàng Thiên chỉ tay vào Ngô Vũ Đình, hỏi quản gia Trần.
"Vâng thưa cậu chủ, cô ta là Ngô Vũ Đình." quản gia Trần nhanh chóng trả lời.
"Này, anh cứ thế để tôi và anh Bảo Lượng đứng ngoài đường đợi à?"
Ngụy Vũ Đình không hề khách khí, vô cùng thô lỗ nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không có kích động, anh cười mỉa một cái, nhìn Ngô Vũ Đình nói: "Vậy được, chúng ta vào trong rồi nói chuyện"
"Hừ hừ."
Ngô Vũ Đình hừ một cái, khoác lấy cánh tay Trần Bảo Lượng mà bước vào nhà hàng Tứ Phương.
"Vũ Đình, em và bọn họ có gì để nói đâu chứ, còn là nói chuyện ở cái nơi tồi tàn này nữa chứ, làm giá trị của anh cũng mất theo họ."
Trần Bảo Lượng cau mày, phàn nàn với Ngụy Vũ Đình.
"Không bàn cũng không được