"Lão già khốn nạn! Ông con mẹ nó đang nói chuyện với ai hả? Ông là cái thá gì chứ!"
Trần Bảo Lượng giận dữ mắng.
"Cậu chủ, tôi không chịu nổi cậu ta nữa, tôi rất muốn đấm cho cậu ta một cái."
Quản gia Trần hướng về phía Hoàng Thiên xin ý kiến.
"Sao cũng được."
Hoàng Thiên xua xua tay.
"Mày dám!"
Trần Bảo Lượng nhìn chằm chằm vào quản gia Trần.
"Cậu xem tôi dám hay không dám!"
Quản gia Trần tiến lên, kéo cổ áo của Trần Bảo Lượng, sau đó là một trận đánh táo bạo!
Những người trong nhà hàng đều chết lặng.
Những vị khách khác đang ăn cũng đã dừng ăn từ lâu để xem vở kịch hay này.
Ông chủ và nhân viên phục vụ của nhà hàng cũng trốn ra xa, họ đều sợ hãi, không ai dám lên khuyên can bọn họ.
Bởi vì tất cả mọi người đều có thể nhìn ra bây giờ là cuộc chiến giữa các vị thần, bọn họ thật không dám đến đó tự tìm phiền phức.
Chẳng mấy chốc, tên nhóc Trần Bảo Lượng này đã bị áp đảo, bị đánh bầm dập
mặt mũi, cả khuôn mặt đều là máu me!
"Con mẹ nó, quản gia Trần ông thật đủ độc ác, bổn thiếu gia tao đây sẽ giết ông!"
Trần Bảo Lượng tức giận hét lên, lấy con dao gọt hoa quả trong túi ra, đâm về phía ngực người quản gia Trần.
Thực lực của quản gia Trần cũng rất là mạnh, ông ta tay không đoạt dao và đè Trần Bảo Lượng xuống nền gạch.
Lần này Trần Bảo Lượng thật sự thảm rồi, răng cửa gõ mạnh vào góc bàn ngã xuống đất.
Hai chiếc răng cửa của Trần Bảo Lượng cũng đã được vinh quang mà về hưu.
"Anh Bảo