Trần Bảo Lượng đột nhiên rút điện thoại ra, gọi cho cha mình là Trần Bảo Sinh.
Không ai có thể ngờ được, tên nhóc này sẽ cho ra một chiêu như vậy.
Thật sự thì rất mất mặt, chính là giống kiểu con nít ở ngoài bị ăn hiếp rồi tìm đến phụ huynh để giải quyết vậy.
cúp máy xong, Trần Bảo Lượng đứng tại đó tâm trạng bất ổn không yên.
Anh ta sợ rằng Hoàng Thiên ngay cả cha anh ta cũng không cho vào mắt, như thế thì coi như xong phim rồi.
Nhưng mà anh ta vẫn là hy vọng Hoàng Thiên sẽ cố kỵ một chút.
Dù sao thì cha già anh ta cũng là Trần Bảo Sinh, là người đứng đầu nhà họ Trần, Hoàng Văn Thành khi còn sống còn là bạn kết giao tốt với Trần Bảo Sinh, xem như cũng là có địa vị.
“Còn đi mách lẻo với cha cậu sao hả? Ha ha, xem dáng vẻ nhát như thỏ để bây giờ của cậu đi”
Hoàng Thiên cười mỉa mai một cái, nhìn Trần Bảo Lượng đầy vẻ khinh thường.
Hoàng Thiên, cha tôi một lát nữa là đến, anh đừng có quá tự cao”
Giọng điệu của Trần Bảo Lượng không còn quá ngang ngược như trước nữa, giống như là đang thương lượng với Hoàng Thiên vậy.
“Cậu ta nếu như còn không chịu quỳ thì đem chân cậu ta đánh phế đi”
Hoàng Thiên chỉ tay vào Trần Bảo Lượng và nói chuyện với quản gia Trần.
“Vâng, cậu chủ”.
Quản gia Trần đáp ứng một tiếng, đi đến trước mặt Trần Bảo Lượng.
“Ông! ông đừng có làm bậy! ”
Trần Bảo Lượng thật sự là hoảng sợ rồi, anh ta phát hiện Hoàng Thiên thật sự là mềm cứng đều không ăn, cha anh ta Trần Bảo Sinh