Mọi chuyện đều là do người phụ nữ này mà gây ra cả, Hoàng Thiên tất nhiên sẽ không để cô ta lời được.
"Con người anh là loại gì thế hả? Đến cả phụ nữ cũng có thể ăn hiếp hay sao hả?"
Ngô Vũ Đình nheo mắt quát lớn vào Hoàng Thiên.
Dựa vào bản thân mình là phụ nữ, cô ta cho rằng Hoàng Thiên sẽ không dám làm gì cô ta.
"Còn không quỳ thì đánh gãy chân cô ta.
"
Hoàng Thiên ra lệnh cho quản gia Trần.
Quản gia Trần không nói hai lời, đã cầm ghế trên tay và chuẩn bị hướng về phía Ngụy Vũ Đình mà ra tay.
Đúng ngay lúc này, một chiếc Bentley màu đen phóng nhanh từ trên phố dừng lại trước cửa khách sạn.
Sau khi xe dừng lại, hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe đi vào nhà hàng.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên, rất có phong độ, từng bước đi của ông ta cũng vô cùng vững vàng, mang theo sự tự tin cực độ.
Theo sau ông ta là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi vạm vỡ, hai mắt tinh quang sáng lấp lánh, trông hắn ta là biết ngay là người có tập luyện.
Đó chính là Trần Bảo Sinh, cha của Trần Bảo Lượng.
Còn người đàn ông vạm vỡ đi theo sau Trần Bảo Sinh là vệ sĩ kiêm tài xế của ông.
Vừa nhìn thấy Trần Bảo Sinh bước vào, Trần Bảo Lượng giống như một đứa trẻ vừa bị ăn hiếp xong, chạy ngay đến bên ông và bắt đầu kêu ca kể khổ.
"Cha, cha nhất định phải trút giận cho con, con sắp bị ức hiếp chết mất rồi!"
Trần Bảo Lượng khóc thét long trời lở đất nhưng một giọt nước mắt cũng không hề thấy.
Khi Trần Bảo Sinh nhìn thấy đứa con trai quý giá của mình