Lâm Ngọc An thở một hơi và hỏi tất cả là vì cái gì
Hoàng Thiên nghe xong, cười nhẹ nói: “Bởi vì em là vợ của anh.”
“Chỉ vì lý do này sao?”
Lâm Ngọc An hoài nghi nhìn Hoàng Thiên, cô cảm thấy lý do này hơi gượng ép.
Không phải là đàn ông có tiền đều hư hỏng sao?
Hoàng Thiên quá giàu và nếu anh muốn tìm phụ nữ xinh đẹp, thật sự là có rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là cô cho tới bây giờ vẫn chưa trao thân cho Hoàng Thiên, vậy làm sao có thể nắm giữ trái tim của Hoàng Thiên chứ?
Lâm Ngọc An khó hiểu, nàng nhìn Hoàng Thiên, có chút khó mà tin được.
“Ngọc An, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù là đại gia hay nghèo nàn, anh chỉ yêu một mình em.
Hoàng Thiên trìu mến nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An thân thể run lên vài cái, mắt cô hơi đỏ.
Ngôn ngữ của Hoàng Thiên không quá lộng lẫy, và giọng điệu của anh cũng rất đơn giản, nhưng Lâm Ngọc An có thể cảm thấy rằng Hoàng Thiên đã nói những lời này từ trái tim.
“Chồng à, em nợ anh quá nhiều.”
Lâm Ngọc Lan chảy xuống hai dòng nước mắt, và cô không thể nói được nữa.
Hoàng Thiên kinh ngạc, ở trong lòng anh thật sự chỉ có thể chứa một người phụ nữ là Lâm Ngọc An thôi.
“Đừng nói như vậy, đã là vợ chồng rồi còn nợ nần cái gì chứ?”
Hoàng Thiên cười nhẹ và giúp Lâm Ngọc An lau khô nước mắt.
Lâm Ngọc An lúc này thật sự muốn khóc to, không ngờ rằng Hoàng Thiên có thể vì cô mà chịu đựng nhiều oan ức như vậy mà đáng lẽ ra anh không phải chịu đựng.
“Em muốn nói với tất cả mọi người rằng chồng em không phải là kẻ nghèo nàn trong miệng của họ, và bọn họ không được phép cười nhạo anh thêm một lần nào nữa!”
Lâm Ngọc An nằm chặt tay Hoàng Thiên, xúc động nói.
Hoàng Thiên cười, véo lấy mặt Lâm Ngọc An: “Không cần thiết, chỉ cần chúng ta ở bên nhau vui vẻ là được rồi, những cái hư danh kia không quan trọng.”
“Chồng, trước đây em cũng không thích anh”
Lâm Ngọc An xấu hổ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói.
Hoàng Thiên lắc đầu, nói: “Trước kia anh không thể ra ngoài làm việc, tất cả đều dựa vào em kiếm tiền nuôi gia đình, em có cảm xúc như vậy cũng là việc bình thường.”
Lâm Ngọc An lại khóc bởi lời nói của Hoàng Thiên.
“Được, được rồi, đừng khóc nữa, khóc sẽ không xinh.”
Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An thật chặt, vỗ vai an ủi cô.
Đối với Hoàng Thiên, anh cho rằng Lâm Ngọc An không phải là người thích giàu chê nghèo, cô chỉ giận và bất bình, chỉ mong chồng mình có thể giống một người đàn ông thực thụ và đừng lúc nào cũng bị chê cười.
Vào cái đêm khi anh bị mẹ vợ đuổi ra ngoài, anh nói muốn đưa Lâm Ngọc An về sống trong hai căn nhà dột nát, Lâm Ngọc An đã sẵn sàng đồng hành cùng anh trong nghịch cảnh!
Người phụ nữ như vậy xứng đáng để mình quý trọng cả đời!
Trong lòng Hoàng Thiên đang có cảm xúc lẫn lộn, ôm lấy thân thể mềm mại của Lâm Ngọc An, anh cảm thấy giờ phút này thật sự hạnh phúc.
Lâm Ngọc An cũng như là đang mơ, mặc dù Hoàng Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, nhưng cô đã chắc chắn rằng người đàn ông của mình thực sự sâu không lường được.
Ăn tối xong, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An rời khỏi nhà hàng hải sản, hai người cùng nhau đến bệnh viện.
Ông ngoại Trương Công Điền vẫn đang ở trong bệnh viện và không biết cuộc phẫu thuật diễn ra như thế nào, Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên đều lo lắng.
“Chào, anh Hoàng, anh đến rồi!”
Đi đến bệnh viện thì gặp mặt viện trưởng Phan Trí Trung, và Phan Trí Trung nhiệt tình bước tới chào Hoàng Thiên.
“Viện trưởng Phan, ca mổ của ông tôi diễn ra tốt chứ?”
Hoàng Thiên hỏi Phan Chí Trung rất lịch Sự.
“Rất suôn sẻ! Y thuật của giáo sư Tôn Cảnh Vinh là hạng nhất, ông Trương đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, và ông ấy đang ở trong phòng hồi phục sức khỏe đấy.
Phan Chí Trung kϊƈɦ động nói với Hoàng Thiên.
“Cảm ơn viện trưởng Phan, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ thì đừng khách khí với tôi.
Hoàng Thiên cười nhạt, cùng Phan Chí Trung bắt tay.
Phan Chí Trung có cảm giác vừa mừng vừa lo, ông ta vẫn luôn muốn kết giao với Hoàng Thiên, Hoàng Thiên vừa nói ra lời này đã làm trái tim ông ta đập rộn ràng vì phấn khích.
“Anh Hoàng, anh khách khí quá! Ha ha, ha ha”
Phan Chí Trung cười to, và ông †a có chút bịt miệng vì vui mừng.
Sau khi nói chuyện phiếm với Phan Chí Trung, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An đến phòng bệnh của Trương Công Điền đang ở.
Vừa bước vào phòng, Hoàng Thiên lập tức cảm giác được trong phòng đang có mùi thuốc súng.
Chỉ thấy Trương Lan Phượng đang giận dữ nhìn anh, Trương Lan Hương, Trương Định và những người khác, tất cả bọn họ như thể đang đối mặt với kẻ thù, không có chút nào hòa nhã.
“Mẹ, ông ngoại của con đã khỏe hơn rồi phải không?”
Lâm Ngọc An cũng thấy rằng có điều gì đó không ổn, và nhanh chóng bước tới, cố gắng phá vỡ bầu không khí khó xử này.
“Tốt hơn nhiều rồi! Ngọc An, con đem nó đến đây làm gì vậy? Con cố tình định cho mẹ tức giận phải không?”
Trương Lan Phượng hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Thiên và tức giận hỏi Lâm Ngọc An.
“Mẹ, đừng giận Hoàng Thiên, hơn nữa là Hoàng Thiên mời giáo sư Tôn, ông nội lúc này mới hết nguy hiểm.”
Lâm Ngọc An vội vàng la lên.
“Chuyện nào ra chuyện đấy! Không nói đến chuyện mời giáo sư Tôn, tôi chỉ muốn hỏi một chút là có con rể nào lại đi đánh mẹ vợ không? Có chấp nhận được không?”
Da thịt trêи mặt Trương Lan Phượng căng ra, bà ta hét lên.
Kϊƈɦ động Trương Công Điền đang