Lâm Ngọc An gần như dùng hết khí lực để hét ra những lời này, cô đang bất bình thay cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đối xử với cô thế nào, cô là người biết rõ nhất.
Hoàng Thiên làm sao có thể được một người phụ nữ giàu có bao nuôi? Thật quá nực cười!
Ngay khi cô hét lên những lời này, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Nhưng ngay sau đó, miệng của những người này cong lên.
“He he, Ngọc An, Hoàng Thiên có phải khiến cháu ngu muội rồi không? Tại sao lại khiến cháu thành ra thế này!”
Trương Lan Hương chế nhạo và hỏi Lâm Ngọc An.
“Bác à, lời cháu nói đều là sự thật. Biệt thự đúng là thuộc sở hữu của Hoàng Thiên, trị giá hàng trăm tỷ! Ngoài ra, nhà hàng hải sản Biển Xanh cũng là của Hoàng Thiên, bác đừng coi thường người ta nữa!”
Lâm Ngọc An nói tất cả trong một hơi thở và nói tất cả những gì cô biết.
Tất nhiên, cô chỉ biết những thứ này.
Nếu cô biết Hoàng Thiên là người nhà họ Hoàng ở Hà Nội, gia tộc có tài sản hàng trăm nghìn tỷ, là người thừa kế duy nhất số tài sản này…, e rằng cô sẽ trực tiếp ngất đi.
Hôm Hoàng Thiên nhìn thấy vợ thế này, tuy trong lòng ấm ức nhưng anh cũng cảm thấy vợ làm vậy là không cần thiết.
Bạn có thể giải thích điều gì cho những con ếch ngồi đáy giếng này? Làm sao họ có thể tin được?
Sự thật vẫn là sự thật, sẽ có một ngày họ quỳ xuống đất tự tát vào mặt mình.
Sau khi Lâm Ngọc An nói điều này, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn mấy người trước mặt.
Không ngờ, ngay khi cô vừa nói xong, những người này đồng loạt cười.
“Ha ha ha, xong rồi xong rồi, Ngọc An cũng điên rồi.”
Trần Giang bật cười, lồng ngực cô ta run lên, gần như không thở được.
Thằng nhóc Trương Vĩ kia không nhịn được cười, cậu ta vẫn luôn hận Hoàng Thiên, lúc này không khỏi mỉa mai nói: “Được rồi, Hoàng Thiên, anh thích khoe khoang cũng không sao, bây giờ lại còn khiến chị Ngọc An thành ra thế này sao?”
Dù Trần Giang Hùng và Trương Định không hề dè bỉu nhưng cả hai đều âm thâm cong môi cười.
Trương Lan Hương đi tới, sờ trán Lâm Ngọc An, mỉm cười: “Cháu gái, cháu không bị sốt. Tại sao ban ngày lại nói nhảm nhí? Biệt thự hàng trăm tỉ, cháu nghĩ mà xem cho dù có bán Hoàng Thiên đi thì có thể được bao nhiêu tiên chứ?”
“Được rồi Ngọc An! Mẹ không muốn nói gì nữa, hôm nay con phải về nhà với mẹ, không được phép cùng Hoàng Thiên đến biệt thự!”
Trương Lan Phượng nói với Lâm Ngọc An bằng giọng ra lệnh.
Lâm Ngọc An thực sự bị mấy người này chọc tức điện, giờ cô thậm chí có thể cảm nhận được những gì Hoàng Thiên đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.
Lúc này, Lâm Ngọc An thực sự cảm thấy có lỗi với Hoàng Thiên.
“Chồng, mấy năm qua vì em mà anh phải chịu đựng…”
Lâm Ngọc An nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay Hoàng Thiên.
Điều này… Hoàng Thiên cảm thấy một luồng điện khắp người, anh thực sự không ngờ Ngọc An lại nói ra điều này trước mặt mọi người!
“Ngọc An, có câu này của em, mọi khó khăn đều không là gì. Không sao đâu, chồng em rất mạnh mẽ mà, haha.”
Hoàng Thiên mỉm cười và hôn lên trán Lâm Ngọc An một cách trìu mến.
Đáng lẽ thấy con dâu và con rể tình cảm như vậy thì người mẹ hẳn là vui lắm.
Nhưng vào lúc này Trương Lan Phượng tức giận nhảy dựng lên!
Mẹ kiếp, Hoàng Thiên này thành tỉnh rồi sao? Sao càng ngày càng dẻo miệng thết Càng muốn tách chúng nó thì mối quan hệ của chúng nó càng sâu đậm hơn! Điều này sao có thể!
Trương Lan Phượng vừa tức giận vừa lo lắng.
“Haha, lại còn mạnh mẽ nữa cơ, tôi thấy cậu mặt dày thật đấy: Trần Giang nhìn Hoàng Thiên một cách kỳ lạ và chế nhạo.
“Đúng vậy, cậu ta chỉ là da mặt dày!”
Trương Lan Phượng nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Hoàng Thiên nói: “Nếu đêm nay cậu dám bắt cóc con gái của tôi, tôi không tha cho cậu!”
Hoàng Thiên thực sự chán ngán Trương Lan Phượng, sau đó cười lạnh nói: “Thực xin lỗi, con gái của mẹ nguyện ý đi cùng con.”
Nói xong câu này, Hoàng Thiên ôm eo Lâm Ngọc An nhẹ nhàng nói: “Ông nội không sao rồi, đi thôi.”
Lâm Ngọc An gật đầu và chuẩn bị rời đi với Hoàng Thiên.
“Lâm Ngọc An! Nếu con dám cùng thứ rác rưởi này, mẹ sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với con”
Trương Lan Phượng đã hoàn toàn phát điên, nhảy lên chỉ vào Lâm Ngọc An và hét lên.
Lâm Ngọc An thấy mẹ mình thô lỗ và gây rắc rối như vậy, cô lo lăng đến mức suýt khóc.
Cô nhìn Trương Lan Hương và những người khác, những người này đều đang cười mỉa mai. Làm sao họ có thể giúp Trương Lan Phượng được? Họ rõ ràng đang đổ thêm dầu vào lửa, xem trò hề!
“Mẹ, mẹ đừng như thế này được không?
Hay là, con và Huỳnh Mai cùng dọn đến biệt thự. Biệt thự có hơn một nghìn mét vuông, còn nhiều phòng như vậy.”
Lâm Ngọc An lau nước mắt và bất lực nói.
“Là biệt thự của người phụ nữ giàu có không biết xấu hổ đó! Trời ạ, tôi làm sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như vậy? Nếu người phụ nữ đó nhìn thấy con, bà ta