"Thủ đô nhiều dòng họ có tiếng như vậy, nhiều người kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, vì sao Hoàng Thiên không đi đánh bọn họ?"
Ngô Vũ Đình chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, ở bên châm ngòi.
Lời cô ta khiến Trần Bảo Sinh hoàn toàn nổi giận, ông ta tức đến mức cắn răng kêu cầm cập, ông ta hận không thể liều mạng với Hoàng Thiên ngay lập tức.
"Cha, Vũ Đình nói có lý, món nợ này chúng ta nhất định phải tính với Hoàng Thiên, nếu không về sau ở thủ đô, nhà họ Trần chúng ta sẽ thành trò cười mất.
"
Trần Bảo Lượng cũng buồn bực nói.
"Đúng! Thằng khốn Hoàng Thiên này, tao sẽ không tha cho mày!"
Trần Bảo Sinh cả giận nói.
"Cha, cha có cách nào đối phó với Hoàng Thiên không? Cục tức này con nuốt không trôi!"
Trần Bảo Lượng gấp gáp hỏi.
Trần Bảo Sinh suy nghĩ một chút, nói với Trần Bảo Lượng: "Nhà họ Hoàng lấy công thương nghiệp làm chủ, bọn họ trên lĩnh vực y học cũng có thực lực, đặc biệt là nhà máy sản xuất thuốc của Hoàng Thị, đều có chi nhánh sản xuất ở cả trong và ngoài nước, chiếm một phần ba tài sản của nhà họ Hoàng!"
Trần Bảo Lượng nghe xong lời này, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.
Tài sản của nhà họ Hoàng hơn ngàn tỷ, nếu sản xuất thuốc Hoàng Thị chiếm một phần ba tài sản vậy cũng phải tới mấy trăm tỷ.
"Đáng sợ thật, nhà họ Hoàng nhiều nhà máy sản xuất thuốc
như vậy, chẳng phải hàng năm sẽ mang đến lợi nhuận to lớn cho bọn họ sao?"
Trần Bảo Lượng thở dài nói.
"Đó là tất nhiên! Cha với Hoàng Văn Thành có quan hệ rất tốt, bình thường ông ta cũng hay đề cập với cha một số chuyện, mấy năm nay ông ta không muốn làm về tài chính nữa, ông ta khá xem trọng công thương nghiệp.
Trần Bảo Sinh nói.
"Cha, cha nói vậy có ý gì? Cha có tính toán gì không?"
Hai mắt Trần Bảo Lượng tỏa sáng, anh ta vẫn khá hiểu