Trần Bảo Sinh nghe xong thì cũng trở nên kích động.
Sản nghiệp của nhà họ Trần sớm muộn gì cũng là của anh ta, làm sao anh có thể không muốn trở thành người giàu có nhất Việt Nam, gia chủ của gia độc đứng đầu!
“Cha, như vậy tốt quá! Nhưng mà, vị chuyên gia kia quan trọng với nhà họ Hoàng như vậy, nhà họ Hoàng sẽ không dễ dàng buông tay, làm sao chúng ta có thể đào được chuyên gia kia đến đây chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Trần Bảo Sinh cười lạnh nói với Trần Bảo Lượng: “Con trai, con phải nhớ kỹ, trên đời này có rất ít chuyện không thể giải quyết được bằng tiền! Nếu như không giải quyết được thì chính là số tiền kia chưa đạt được đến con số mà họ muốn!”
“Cha, ý của cha là cầm tiền đập? Đập cho đến khi vị chuyên gia kia động lòng?”
Trần Bảo Lượng hỏi.
“Tất nhiên, đây là biện pháp trực tiếp và hiệu quả nhất, nếu như người đó từ chối thì cha vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác, hừ, tóm lại anh ta đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì cũng phải đồng ý!”
Trần Bảo Sinh ngạo mạn nói.
Trần Bảo Lượng nghe xong thì hoàn toàn yên tâm.
Nếu chơi đến, nhà họ Trần chính là chuyên gia, điểm này Trần Bảo Lượng nắm chắc.
Đến lúc đó nếu như vị chuyên gia kia không đồng ý chuyển đi, vậy thì anh ta sẽ bắt người nhà của vị chuyên gia kia để uy hiếp, anh ta không tin và vị chuyên gia kia có thể gánh vác được.
Nghĩ đến đây, trên mặt Trần Bảo Lượng tràn đầy nụ cười để tiện.
“Cha, nếu cha đã có ý định này thì tại sao không thực hiện từ sớm? Nếu cha làm sớm hơn, nói không chừng nhà họ Hoàng đã xong đời rồi”
Trần Bảo Lượng nói với Trần Bảo Sinh.
“Hoàng Văn Thành