"Mẹ kiếp, gọi người tới đây cho tôi!"
Đinh Lập Côn hét lớn với giám đốc.
Giám đốc cũng sợ choáng váng vội vàng trả lời rồi chạy ra ngoài gọi người.
Hoàng Thiên cũng không ngăn cản tên giám đốc này, dù sao thì người tài cao thì lá gan cũng lớn, Hoàng Thiên thật sự không để những hạng người này ở trong lòng.
"Ông anh, thằng nhãi này chính là Hoàng Thiên.
"
Lúc này rốt cuộc thi Trần Bảo Sinh cũng nói ra, lại còn đỡ Đinh Lập Côn đứng dậy.
"Cái gì?"
Cơn tức của Đinh Lập Côn lập tức tiêu tan bớt, bởi vì ông ta cảm thấy giật mình nhiều hơn là tức giận.
Định Lập Côn cẩn thận nhìn Hoàng Thiên, ông ta quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Bởi vì Hoàng Thiên ăn mặc rất bình thường, nếu như không phải Trần Bảo Sinh nói ra thân phận của Hoàng Thiên thì dù có như thế nào Đinh Lập Côn cũng sẽ không tin tưởng người ở trước mặt chính là Hoàng Thiên.
"Nó thật sự là Hoàng Thiên sao?"
Vẻ mặt Đinh Lập Côn ngạc nhiên hỏi Trần Bảo Sinh.
"Đúng vậy, tôi đã nói rồi, thằng nhãi này rất đáng sợ, anh không phải là đối thủ của nó.
"
"Nói hươu nói vượn! Đây là địa bàn của tôi, nó tới đây thì chính là muốn chết!"
Đinh Lập Côn tức giận nói sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
Bây giờ ông ta cũng không dám lại chủ động đánh Hoàng Thiên.
Vừa rồi vừa mới chạm vào thì ông ta đã biết Hoàng Thiên đáng sợ đến mức nào.
Bây giờ ông ta đang chờ đám cấp dưới tới rồi mới chỉnh đốn Hoàng Thiên.
Trần Bảo Sinh không lên tiếng,