Lời nói này quá ngang cũng rất thấp kém, ai cũng có thể nhìn ra được Trần Bảo Sinh thật sự e ngại Hoàng Thiên.
"Mày lại còn muốn đào góc tường của dược phẩm Hoàng Thị nhà tạo sao? Người này đã nói hết tất cả với tao rồi.
"
Hoàng Thiên chỉ Hòa Tử Dương ở phía sau lưng nói với Trần Bảo Sinh.
Trần Bảo Sinh đã đoán được là chuyện gì xảy ra từ lâu rồi cho nên ông ta cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
"Hoa Tử Dương, tôi tín nhiệm anh như vậy mà anh lại bán tôi đi sao?"
Trần Bảo Sinh trừng mắt nhìn Hòa Tử Dương, lúc ông ta đối mặt với Hòa Tử Dương thì rất là ghê gớm.
Hòa Tử Dương rất xấu hổ, Trần Bảo Sinh thế nhưng là ông chủ mới của anh ta nên anh ta nào dám đắc tội chứ?
"Chủ tịch Sinh, chuyện này cũng không thể trách tôi được, tôi cũng là bị ép buộc.
"
Vẻ mặt Hòa Tử Dương đau khổ nói.
"Con mẹ nó chứ!"
Trần Bảo Sinh tức giận mắng.
"Được rồi được rồi, mày đừng ở tỏ vẻ uy phong nữa, tao đang hỏi mày chuyện mày định đào góc tường nhà tao, mày định giải quyết thế nào đây?"
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn xem Trần Bảo Sinh hỏi.
"Hoàng Thiên, mày đừng có quá đáng, tay của tao đã bị mày làm trở thành như thế này rồi mà mày còn muốn thế nào nữa?"
Trần Bảo Sinh nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói.
"Hôm nay tao ra tay vẫn còn nhẹ, nếu không thì mày sẽ không có can đảm lại đi kiểm chuyện nữa.
"
Hoàng Thiên lạnh giọng nói.
"Mày, mày muốn làm gì?"
Trần Bảo Sinh hoàn