Không biết từ khi nào cô tin tưởng Hoàng Thiên, càng cảm thấy Hoàng Thiên là người đàn ông không gì không làm được, chính miệng anh nói ra thì chắc chắn sẽ làm được.
“Em biết, đêm nay anh nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai lại đi, không phải Thanh Linh đã nói rồi sao, nửa tháng con gái cũng không sao cả”.
Lâm Ngọc An khuyên Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết Lâm Ngọc An đau lòng cho anh, muốn để anh nghỉ ngơi tốt một đêm rồi xuất phát.
Nhưng Hoàng Thiên sốt ruột trong lòng, nào còn có thể ngủ ngon?
“Anh không sao, yên tâm đi Ngọc An”.
Hoàng Thiên hôn Lâm Ngọc An một cái, sau đó lại nhìn đứa con gái đáng thương, anh quay người ra khỏi phòng ngủ.
Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai cũng không nói gì, họ cũng biết tình thế nghiêm trọng đến đâu.
Sau khi rời khỏi nhà, Hoàng Thiên suy nghĩ, lần này đi núi Thanh Mai, rừng sâu núi thẳm hoang vắng, lẻ loi một mình đi vào vẫn là rất nguy hiểm.
Ứng cử viên lý tưởng nhất là Vũ Thanh, nhưng chuyện của Vũ Thanh rất nhiều.
Hoàng Thiên cân nhắc một hồi thì vẫn quyết định không đưa Vũ Thanh đi.
Anh gọi điện cho Anh Phó, bảo Anh Phó mang vài người tới khu biệt thự của sơn trang Cầm Viên.
Hẹn đợi anh mười lăm phút trước cửa, Anh Phó lái một chiếc xe thương vụ, mang theo bốn tên thuộc hạ chạy tới.
“Anh Thiên!”
Sau khi Anh Phó xuống xe thì lập tức chào hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên ngồi trong xe, nhìn Anh Phó phấn chấn tinh thần một chút, anh nói với anh ta: “Đi mua một ít thức ăn thức uống trước, chuẩn bị theo tôi lên núi.
Phao Ca thật sự không biết Hoàng Thiên vào bên trong núi để làm gì, nhưng lệnh của Hoàng Thiên, anh ta