Chương 1143
Đàn em của Lâm Hàn còn thay nhau trông giữ ông ta 24/24, nên Tạ Kiến An hoàn toàn chẳng có cơ hội tự sát.
Tạ Kiến An tức thì tuyệt vọng, run sợ nhìn đám người Lâm Hàn.
“Chúng ta nên giải quyết ông ta thế nào?”, Uông Nghĩa nghiến răng hỏi.
Nếu không phải muốn Tạ Kiến An sống không bằng chết thì Uông Nghĩa đã xông lên đập cho ông ta một trận rồi.
Nhưng Uông Nghĩa quá mạnh, xông lên đánh ông ta thật thì anh ta sợ mình lỡ tay tiễn Tạ Kiến An xuống suối vàng luôn.
“Mấy dụng cụ mà Tạ Kiến An dùng để tra tấn Đại bàng núi vẫn còn đó, chúng đều là những cực hình khiến cho người ta đau đớn tột cùng nhưng lại không thể chết đi một cách dễ dàng. Hay là dùng chúng để đối phó Tạ Kiến An đi?”, La Văn chợt nói.
La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy, lập tức cảm thấy rất có lý.
Tạ Kiến An nghe thấy thể, cả người chợt run bần bật.
Ông ta hiểu rất rõ sự đáng sợ của những cực hình ấy, trước Trương Thiên Sơn thì chẳng có ai có thể chống đỡ được. Nó hoàn toàn vượt ngoài sức chịu đựng của con người.
Tuy Tạ Kiến An chưa bao giờ nếm thử cơn đau ấy, nhưng lại biết rất rõ sự đáng sợ của nó.
Mà trước giờ, Tạ Kiến An có mơ cũng không nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ tự mình trải nghiệm những dụng cụ tra tấn do chính ông ta sưu tập.
“Không, đừng mà”, Tạ Kiến An không ngừng lắc đầu nói.
Nhưng đám người La Văn lại làm lơ ông ta.
Thoáng chốc, những dụng cụ mà trước đó Tạ Kiến An dùng để tra tấn Trương Thiên Sơn đã được mang đến.
La Văn, La Võ và Uông Nghĩa bắt đầu tra tấn Tạ Kiến An.
Ba người thay nhau dùng cực hình, bên trong hầm giam liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tạ Kiến An.
Có đôi khi Tạ Kiến An đau đến ngất xỉu, nhưng lại bị cứu tỉnh tra tấn tiếp.
Tuy đều là những dụng cụ tra tấn cực kỳ đáng sợ, nhưng sẽ không gây tổn thương đến phần trong, không để người ta chết ngay mà chỉ mang đến sự đau đớn cùng cực.
Đám La Văn cũng mời Lâm Hàn tham gia, nhưng lại bị anh thẳng thừng từ chối.
Dù sao có tra tấn Tạ Kiến An như thế nào thì Trương Thiên Sơn cũng không sống lại được. Giờ có dùng sức tra tấn ông ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng thể thay đổi được việc Trương Thiên Sơn đã mất.
“Mọi người làm đi, tôi ra ngoài hóng gió đây. Chừng nào xử lý những người
Thật lòng mà nói, Lâm Hàn đã dốc hết sức để giải cứu Trương Thiên Sơn rồi, anh thậm chí còn sử dụng cả sức mạnh của gia tộc.
Nhưng cuối cùng cũng không như mong muốn, vẫn kém một bước, chẳng thể cứu được Trương Thiên Sơn.
Trước mắt, Lâm Hàn chỉ có thể giúp Trương Thiên Sơn bắt lấy đám Tạ Kiến An, không để bất cứ tên nào chạy thoát. Còn lại, chính là hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của ông ta, dẫn toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, tẩy trắng, kiếm những đồng tiền sạch sẽ, thay đổi số mệnh của bọn họ.
Lâm Hàn nghĩ đến đây, không khỏi lắc đầu. Vào giây phút cuối cùng trước khi giã từ cuộc đời, trong lòng Trương Thiên Sơn vẫn quan tâm đến cấp dưới cùng các thế lực vùng xám ở Bắc Đông, lo lắng cho tương lai của họ. Đó là đức tính mà một người bình thường khó có thể có được.
Lâm Hàn cũng đau buồn vì Trương Thiên Sơn đã ra đi, nhưng đây là sự thật mà anh không thể thay đổi. Giờ, điều Lâm Hàn có thể làm là tiếp tục sống, mang theo nguyện vọng cuối cùng và ước muốn của ông ta để bước tiếp.
Có lẽ, hoàn thành nguyện vọng và ước muốn của Trương Thiên Sơn là cách tốt nhất để tưởng nhớ ông ta.
Bên ngoài hầm giam.
Lâm Hàn thường thường sẽ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tạ Kiến An.
Cho dù hầm giam này cách âm rất tốt, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng hét ấy, đủ để thấy giờ ông ta đau đớn đến mức nào.
Mà đây cũng là những cực hình mà trước đó Trương Thiên Sơn đã phải trải qua, quả thật khó mà tưởng tượng ra lúc ấy sao ông ta kiên trì được.
Mãi đến khi trời tối hẳn, La Văn, La Võ và Uông Nghĩa mới đầm đìa mồ hôi đi ra.
Hiển nhiên, ba người chỉ tra tấn Tạ Kiến An thôi đã mệt bở hơi tai rồi, càng đừng nói đến người chịu mọi cực hình là ông ta.
Nếu không phải vì tránh làm cho Tạ Kiến An chết đi thì e rằng ba người đã không bỏ qua cho ông ta một cách dễ dàng thế, mà sẽ tra tấn ông ta tiếp.