Chàng Rể Vô Song

Chương 1144


trước sau

Chương 1144

Giờ vì không để Tạ Kiến An bị tra tấn đến chết, ba người mới tạm thời bỏ qua cho ông ta, ngày mai lại tiếp tục.

“Anh Lâm, chúng ta bàn cách giải quyết những người còn lại đi”, La Văn đề nghị.

Hai người còn lại cũng nhìn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu nói: “Anh nói suy nghĩ của mình trước đi”.

“Được”, La Văn gật đầu rồi nói: “Trước đó, những tên đàn em của Tạ Kiến An đã chết hơn nửa trong chiến đấu, giờ đa số chỉ còn lại cao thủ, đều trung thành với Tạ Kiến An. Đối với những người này, chúng ta tuyệt đối không được mềm lòng mà phải giết chết hết, anh Lâm thấy sao?”

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu. Anh cũng nghĩ thế, nhìn như tàn nhẫn, nhưng lại rất bình thường. Nếu Lâm Hàn không đủ mạnh thì đã không thể đối phó với liên minh của Tạ Kiến An. Và kết quả của bọn anh sẽ còn thảm hơn họ bây giờ.

Những người kia đã có thể đi theo Tạ Kiến An làm ra loại chuyện ấy, đương nhiên chẳng cần phải để họ sống làm gì, giết hết là được.

“Tôi cũng nghĩ vậy, cứ làm thế với đàn em của Tạ Kiến An đi, những người còn lại thì sao?”, Lâm Hàn lại hỏi.

La Văn nghe vậy, thoáng thở phào, nói tiếp: “Lần này, những thế lực của Bắc Đông kia phản bội theo Tạ Kiến An thì cũng phải nghiêm khắc trừng trị. Còn thế lực nào mà chỉ hơi dao động, vẫn chưa đứng về phe của Tạ Kiến An, tôi nghĩ là cứ tạm tha cho họ. Dù sao, trải qua chuyện lần này, thế lực vùng xám ở Bắc Đông đã bị tổn thất nặng nề, phải mất một thời gian mới khôi phục lại được”.

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu tiếp, anh cũng nghĩ giống như La Văn.

Những thế lực chỉ dao động, muốn đứng về phe Tạ Kiến An, nhưng thực tế lại không đủ thực lực thì quả thật có thể cho bọn họ một cơ hội để sửa sai và tiếp tục phát triển.

Nếu họ không biết quý trọng cơ hội đó, còn dám làm gì mờ ám, Lâm Hàn cũng sẽ chẳng ngần ngại thẳng tay trừng trị họ.

Giờ Lâm Hàn không chỉ đơn giản là đại ca vùng xám của Hoa Đông, mà đằng sau anh còn có nhà họ Lâm, đương nhiên không sợ đắc tội với ai hay ngại thế lực nào.

“Vậy chỉ còn lại những thế lực của các vùng xung quanh tham gia giúp đỡ Tạ Kiến An”, Lâm Hàn nói.

La Văn nghe thấy thế, quay sang nhìn La Võ và Uông Nghĩa. Thực ra, bọn họ rất muốn trừng phạt những thế lực ấy, dẫu sao họ cũng đã ra tay giúp Tạ Kiến An, cùng hội cùng thuyền với ông ta, muốn chia cắt toàn bộ Bắc Đông.

Nhưng những thế lực ấy thật sự là quá nhiều, đừng thấy cao thủ họ chỉ cử tới không đáng bao nhiêu, nhưng đó là vì mỗi thế lực chỉ cử ra vài ba cao thủ thôi. Nếu bọn họ phái toàn bộ cao thủ tới, thì e rằng sẽ có lực lượng không thua kém gì

Lâm Hàn.

Vì vậy, mặc dù đám La Văn muốn đối phó những thế lực kia, nhưng họ lại không có thực lực ấy, nên mới không dám đắc tội đối phương.

Kể cả khi Trương Thiên Sơn còn sống, thế lực vùng xám ở Bắc Đông vẫn còn nguyên vẹn, cũng không dám đắc tội với nhiều thế lực ở các vùng xung quanh. Huống chi, nay Trương Thiên Sơn đã mất, thế lực ở Bắc Đông cũng tổn thất nặng nề.

Lúc này, La Văn nhìn Lâm Hàn nói: “Anh Lâm, hành động của họ quả thật vô cùng quá đáng, đã trực tiếp đứng về phe Tạ Kiến An, muốn chia cắt Bắc Đông. Về lý, chúng ta phải thẳng tay trừng trị họ, hoặc giết chết. Nhưng đằng sau họ đại biểu rất nhiều thế lực, nếu bắt tay với nhau thì sẽ tạo nên một lực lượng hết sức khổng lồ. Giờ thế lực của Bắc Đông chúng ta còn tổn thất nặng nề, e là không nên đắc tội họ, cách tốt nhất là thả họ đi. Đợi sau này, chúng ta mạnh lên lại rồi tìm bọn họ tính sổ sau cũng không muộn”.

La Võ và Uông Nghĩa đứng cạnh nghe vậy, tuy không cam lòng, Trương Thiên Sơn rơi vào hoàn cảnh như thế, cũng là vì có họ hại. Hai người thật sự rất muốn trực tiếp giết hết đám người từ vùng khác ấy.

Nhưng ban nãy, La Văn đã giảng giải rõ như thế, hai người họ cũng hiểu được không thể đắc tội với những thế lực từ bên ngoài ấy. Không thì, thế lực ở Bắc Đông sẽ chẳng thể chống trả được với đòn tấn công từ đối phương sau khi đã tổn thất nghiêm trọng qua chuyện lần này.

Hơn nữa, bọn họ rất đông, nếu chọc nhiều phe phái tức giận trong cùng một lúc thì quả thật không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Lâm Hàn nghe xong, nhưng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đám La Văn.

Đám La Văn bị Lâm Hàn nhìn mà ngượng ngùng, không biết anh có ý gì.

Uông Nghĩa cũng coi như là thân với Lâm Hàn hơn. Dù sao lần trước khi đối phó với liên minh hai nhà quý tộc lớn, Uông Nghĩ đã đến giúp Lâm Hàn, sát cánh chiến đấu với anh, nên giờ anh ta không nhịn được nói: “Cậu Lâm, chúng tôi cũng muốn đối phó với những thế lực từ ngoài kia, bọn họ quả thật đáng chết. Nhưng lúc này, thế lực ở Bắc Đông của chúng ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, những thế lực xung quanh vốn như hổ rình mồi. Giờ không nên gây thù chuốc oán với họ, để đối phương có cớ ra tay với chúng ta”.

Lâm Hàn nghe vậy, xua tay ý bảo Uông Nghĩa đừng nói nữa.

Sao Lâm Hàn lại không hiểu suy nghĩ của Uông Nghĩa và La Văn kia chứ? Theo lý thì giờ quả thật không phải là lúc gây thù chuốc oán.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện