Lâm Hàn nghe đã thành quen, sắc mặt không đổi.
“Bố, bố mau ăn hải sâm đi, để lâu thì dưỡng chất sẽ mất đi đó”.
Dương Cảnh Đào nhìn Lâm Hàn, cuối cùng lạnh nhạt gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Vì tối qua Triệu Tứ Hải đã ở bệnh viện chăm nom Dương Cảnh Đào, nên hôm nay đến lượt Lâm Hàn.
Anh cũng không từ chối.
Vì đây là việc nên làm.
Tối đó, Dương Duyệt, Triệu Tứ Hải cùng đám người nhà Lâm Hàn đều trở về, còn Lâm Hàn thì ở lại bệnh viện qua đêm. Vì không có giường nên anh chỉ có thể nằm rạp trên bàn mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tiếng báo thức gọi Lâm Hàn dậy.
Anh đi rửa mặt rồi xuống tầng mua đồ ăn sáng cho Dương Cảnh Đào rồi mới duỗi cơ thể đang nhức mỏi, gọi xe đến công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ.
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên!
“Đứng lại!”
Lâm Hàn vừa nhấc một chân vào công ty, đã có một giọng nói lạnh lùng gọi anh lại.
Lâm Hàn quay lại thì chỉ thấy Châu Nguyệt Nguyệt từ quầy tiếp tân đi ra.
Cô ta mặc đồng phục đen, đi tất màu da, trang điểm đậm, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng.
“Lâm Hàn, ngày đầu đi làm đã đến muộn rồi, tiền chuyên cần 300 tệ tháng này của anh sẽ bị trừ hết, ký tên đi”.
Châu Nguyệt Nguyệt đưa tờ giấy qua.
Lâm Hàn sửng sốt: “Sao bảo là 9 giờ bắt đầu? Giờ mới 8:50, tôi có đi muộn đâu!”
“Ai bảo anh là 9 giờ đi làm?”, Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.
“Chế độ của công ty viết vậy mà, 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều”.
“Haha, đó là chế độ. Công ty chúng ta đều họp vào tám rưỡi sáng, chín giờ chính thức làm. Giờ đã họp xong, anh không tham gia, tức là đi muộn, nên mới trừ lương chuyên cần!”, Châu Nguyệt Nguyệt vô cảm nói.
“Họp sáng? Nhưng hôm qua lúc tôi đi cô có nói đâu?”, Lâm Hàn chau mày. Nếu cô ta nói thì anh đã không đến muộn rồi.
Anh không quan tâm 300 tệ tiền chuyên cần, chỉ là có cảm giác bị lừa.
“Chuyện này còn cần tôi hỏi à? Anh không biết tự hỏi tôi sao?!”
Giọng Châu Nguyệt Nguyệt lớn dần: “Đừng có cãi nữa, mau ký tên đi. Không ký thì cút! Ngày đầu đi làm đã đến muộn rồi, thái độ làm việc của anh thế này thì sao chúng tôi dám nhận anh! Anh đúng là cá nhân ảnh hưởng đến tập thể!”
“Một con sâu làm rầu nồi canh!”
Châu Nguyệt Nguyệt nói rất lớn, khiến không ít nhân viên tò mò nhìn qua, vui sướng trên sự đau khổ của người khác.
Lâm Hàn lắc đầu, cầm lấy giấy rồi ký tên.
Khó khăn lắm mới tìm được một công việc, Lâm Hàn không muốn bị đuổi ngay từ ngày đầu tiên.
Thấy Lâm Hàn ký tên, Châu Nguyệt Nguyệt mới nở nụ cười đắc thắng.
Sau khi ký tên, Lâm Hàn đến chỗ mình làm việc, ở góc khuất nhất của văn phòng, bên cạnh anh là đủ loại rác, có mùi kinh tởm bốc lên.
“Lâm Hàn, đây là nội dung làm việc của anh, anh tự xem đi”, Châu Nguyệt Nguyệt ném một tập tài liệu dày ra trước mặt Lâm Hàn.
“Tự xem? Không có người đào tạo trước khi nhận việc sao?”, Lâm Hàn thắc mắc.
“Đào tạo trước khi nhận việc? Anh nghĩ nhiều quá đó. Thời gian này có mỗi anh mới vào, đâu ra thời gian và tài nguyên để lãng phí vào việc đào tạo một mình anh chứ”.
Châu Nguyệt Nguyệt liếc Lâm Hàn: “Này, đến giờ cơm trưa anh nhớ vứt hết rác đi cho tôi đấy. Anh ngồi ở đây nên từ nay về sau anh sẽ phụ trách việc đổ rác”.
Nói xong, Châu Nguyệt Nguyệt quay đầu đi thẳng.
Châu Nguyệt Nguyệt rời đi thì Lâm Hàn cầm tài liệu lên xem.
Lâm Hàn làm ở phòng thị trường, công việc chủ yếu là mở rộng thị trường, đàm phán hợp tác với các bệnh viện, phòng khám, cung cấp thiết bị trị liệu y tế.
Đọc tài liệu cả sáng, đến trưa, Lâm Hàn đem rác ở bên cạnh đem đi đổ. Anh không muốn nơi làm việc của mình bị bẩn.
“Haha, người mới này nghe lời phết nhờ, trưởng phòng Châu bảo đi đổ rác cũng ngoan ngoãn đi đổ!”
Thấy cảnh này, đám đồng nghiệp của Lâm Hàn bắt đầu bàn tán.
“Thằng nhóc này chắc đắc tội trưởng phòng Châu rồi, công ty chúng ta làm gì có mở họp sáng và tiền chuyên cần đâu!”
“Thật, mà lại còn là người mới chứ!